Những cung bậc cảm xúc khi chìm vào tâm trạng buồn

Bài viết thể hiện những cảm xúc sâu sắc của con người khi phải đối mặt với tâm trạng buồn, khám phá cách mà nỗi buồn có thể dẫn đến sự hiểu biết và sự trưởng thành.

Có những ngày, những ngày cái mù chợt phủ bóng lên và nền nã như cơn sóng. Nó ẩn tới mà không lờ lễ, như trời mùa hạ có cơn mưa rào dỗi. Đôi khi, chỉ một khoảnh khắc, không gian có thể kêu vang những cảm xúc dưới mặt tĩnh lặng. Ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, có những giọt nước mắt của trời. Không khí trở nên nặng nề, những điều tủi thân xa vời. Có phải cách nào này với thiên nhiên kết giao với chúng ta không?

Ấy thì ngày, mỗi giờ trôi với chính mình, và những lúc khó khăn luôn luôn dâng bấy lên. Tại sao người ta lại cảm thấy cô đơn? Liệu ai đó có hiểu chúng ta không? Khi bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực, việc tìm lý do để vui vẻ trở nên khó khăn hơn. Âm nhạc, là một phương thuốc đối với chúa bệnh. Một bản nhạc buồn, có lẽ vui lại bên ngoài, mình ta ngửi thấy nó. Có thể chúng ta cũng có thể thoát khỏi đó nếu có lúc cần. Trong một thế giới bận rộn, cảm xúc buồn chỉ có hai chúng ta biết.

Mọi người thường tránh né chúng ta, sử dụng những phương pháp tự đánh lừa mình. Tôi nghĩ, có lúc, cái chúng ta cần chính là sự chấp nhận. Chấp nhận nó, để có khi nó mất đi cái nặng của mình. Chúng ta luôn có những khoảnh khắc vừa buồn vừa cô đơn, giống như chiếc lá rơi trong gió. Nhưng một cách kỳ lạ, chúng ta có thể học hỏi từ chúng và luyện tâm hơn cả. Nhớ về một kỷ niệm đẹp, tôi uể oải, cuối cùng tôi quyết định mình nên viết.

Ghi những mảnh ghép của trái tim mình ra bản tự sự. Viết cho phép tôi biết cách thổ lộ và giải thoát. Biểu hiện cho nó, với tất cả sự đau đớn và hy vọng. Mọi người thường nói, viết ra tất cả những khó khăn trong lòng ít nhiều giảm sự đau khổ, tôi cảm ơn điều đó. Nhưng, số phận thật đẹp là khi chúng ta tìm thấy điều mới mẻ từ điều trừng phạt đó. Mọc sự thật tốt đẹp trong mỗi lời lẽ chân thật. Có phải việc nhận ra bản thân thông qua những khổ đau không có giới hạn là một phần trưởng thành?

Nhưng hôm nay, khi một chiếc bánh ngọt làm cho tôi cảm thấy bi quan, tôi đi tìm niềm vui. Thế giới vẫn tồn tại, một chiếc bánh thơm ngon thì tại sao không? Thế giới dĩ nhiên không thay đổi. Nhưng không, thực tế cả cuộc sống không phải lúc nào cũng rực hồng. Và rất nhiều ngày, bạn muốn mình không thức dậy, mở mắt. Bạn chỉ muốn cuộn lại người, ngủ và không cần phải lo lắng về một thứ. Một lần nữa, cũng đáng cân nhắc rằng cảm xúc bất an được hiểu như thế nào.

Có điều gì làm cho tôi cảm thấy rằng vậy? Bất kỳ lỗi lạc nào, một mối quan hệ chưa hoàn mỹ chưa? Dưới ánh đèn mờ, cô phải nhớ cảm xúc của các nhân vật khác. Gương mặt như mở to buồn, mà giọt nước mắt cũng không biết uất nghẹn. Chúng tôi đều có một câu chuyện. Và ai đó đều mang một phần cảm xúc u buồn, điều đó không phải là yếu kém. Theo cô, vấn đề chính ở chỗ khả năng kiếm tìm ánh sáng giữa những ngày đen tối.

Liệu buồn có phải là cơn lốc, mà còn là cây cầu giữa chính bản thân đi tìm ý nghĩa? Cô tin rằng, một khi cơ hội đến, chúng sẽ tìm sự vui vẻ che giấu như ngọn đèn giữa bóng tối.

News feed