Mùa đông Hà Nội không ăn phở thì còn gì là mùa đông!
- Tiểu Quỳnh
- Đăng lúc: Thứ hai, 11/01/2021 05:51 (GMT +7)
Phở với người Hà Nội còn hơn cả một món ăn, “không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon"!
Chẳng ai biết phở Hà Nội có từ bao giờ, chỉ biết món ăn này đã gắn bó cùng bao thế hệ người dân Thủ đô. Biết bao thế hệ đã bàn luận về phở, từ những nhà văn nổi tiếng như Nguyễn Tuân, Thạch Lam, Vũ Bằng… cho đến những thực khách vì yêu phở mà viết lên những cảm xúc chân thật của lòng mình.
Ở Hà Nội, từng con đường nhỏ ra đến những phố lớn, bạn có thể dễ dàng tìm thấy quán phở ở bất cứ đâu. Chính vì thế, người Hà Nội có thể ăn phở suốt ngày, lúc nào cũng có thể ăn được, bất kể đêm hay ngày, nắng hay mưa, đông hay hè, đêm 30 Tết hay sáng Mùng 1 thiêng liêng.
Người ta ăn phở không đơn thuần để no bụng như ngày xưa mà giờ người ta ăn phở như một thú ăn chơi, ăn cho vui miệng, ăn cho thỏa mãn óc khám phá mọi cung bậc về phở. Nhưng mỗi khi gió đông về, người Hà Nội lại càng yêu chuộng “món ăn quốc dân” này hơn bao giờ hết.
Phở là tổng hòa của những gì được coi là tinh túy nhất của ấm thực Hà Nội. Từ xương, thịt, hành thơm, gia vị cho tới bánh phở làm từ gạo, chỉ ngần ấy thứ giản dị mà tạo nên một tinh hoa ẩm thực có sức quyến rũ khó cưỡng.
Như nhà văn Thạch Lam từng thốt lên đầy tâm đắc: "Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon"; "nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ".
Đến nay phở Hà Nội có đến hàng chục biến tấu khác nhau, khiến cái thú ăn phở của người dân Thủ đô trở nên đa dạng, phong phú hơn bao giờ hết.
Thú ăn phở đa dạng là thế, nhưng phở có ngon hay không lại chính là ở độ nóng, mà nhất định phải nóng như Nguyễn Tuân từng miêu tả: “mùa nóng ăn vào thì toát mồ hôi, gặp cơn gió nhẹ thổi qua, sướng như được trời quạt hầu, còn mùa đông ăn xong thì người nóng sực, y hệt nuốt một cái chăn bông”.
Thế nên dù là hè hay đông, phải ăn nóng như vậy mới ra ăn phở. Bát phở nóng hổi bưng ra, khói còn bốc nghi ngút trông thật quyến rũ. Dùng thìa khẽ húp một miếng nước dùng. Độ nóng như một luồng điện xẹt trên môi, hệt như nụ hôn đầu đời.
Thế rồi, sức nóng đó hòa quyện vị béo, mùi thơm, độ tươi ngon của thịt, của nước dùng và bánh phở lướt qua từng gai lưỡi, trôi dần xuống cuống họng và lan toả khắp mọi tế bào của cơ thể. Từng lỗ chân lông nở ra như vừa được xông cảm, khoan khoái vô cùng.
Vậy nên trời càng lạnh bao nhiêu, thì ăn phở lại càng cảm thấy ngon lành, ấm bụng bấy nhiêu. Một sớm mùa đông lạnh tê tái, người ta đã quen với cái cảnh ngồi thu mình co ro trong những quán phở nhỏ để xì xụp từng thìa nước dùng nóng hổi, thơm lừng quyến rũ rồi từng thớ bánh phở nóng ấm, mềm mịn lướt qua đầu lưỡi, còn gì thích thú bằng!
Sáng sớm bảnh mắt, khi người ta còn ngái ngủ, đầu óc đã nghĩ đến chuyện sáng nay ăn phở ở quán nào, ăn phở gì cho hợp với cái thời tiết này. Ngay cả tiếng dao thớt rộn ràng từ sáng sớm đến đêm khuya, cũng trở thành nhịp điệu đặc trưng của mảnh đất Hà thành tự bao giờ.
Thậm chí ăn phở không chỉ là thú vui mà còn được ví như một “nghi thức tôn giáo” vậy. Bởi cứ về đến Hà Nội sau một chuyến đi xa vài ngày, việc đầu tiên của các tín đồ nghiện phở là tìm đến quán quen, gọi ngay một bát phở cho thỏa lòng nhung nhớ. Đến Hà Nội nhất định phải ăn phở, xa Hà Nội sẽ nhớ nhất phở. Phở chính là một mảnh hồn của người Hà Nội!