Ước gì có một ngày mình thôi lo lắng, thôi sân si và biết đủ
- Cọp Nhồi Bông
- Đăng lúc: Thứ ba, 13/10/2020 10:19 (GMT +7)
Tất cả những gì mình từng mong ước xưa kia, nay đã có đủ đầy, vậy mà sao vẫn chả thôi sân si, vẫn còn chưa biết đủ.
Nhớ ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, tất cả những gì tô mơ ước về tương lai của mình đó là: kiếm được một công việc. Năm tôi tốt nghiệp ra trường là lúc khủng hoảng kinh tế quét qua gây ảnh hưởng tới cả thế giới. Ngày đó, với kinh nghiệm gần như bằng 0 của mình, vốn tiếng Anh bập bõm chẳng được mấy câu, tôi chỉ nguyện ước mình tìm được một công việc lương tháng 5 triệu đồng là đã thoả mãn lắm rồi. Khi ấy, chỉ cần người ta cho tôi cơ hội, tôi đã cảm thấy mình nên biết ơn và cố gắng.
Thế rồi, may mắn sao công việc cộng tác viên cho một báo mạng từ khi còn sinh viên đã mang tới cho tôi công việc đầu tiên rất suôn sẻ, thu nhập cao hơn thu nhập mong ước của tôi một chút xíu, và không đòi hỏi tôi phải quay cuồng bận rộn. Ấy thế mà, tôi lại chẳng hài lòng được bấy lâu. Nhìn bạn bè đi làm công ty này, doanh nghiệp nọ, tôi thấy chạnh lòng vì mình “chẳng giống ai”. Công việc không đúng chuyên ngành mình học làm tôi có cảm giác không an toàn. Và thế là lại cuồng điên nộp hồ sơ vào các ngân hàng thương mại – đúng với chuyên ngành tôi học thời đại học.
Con đường tìm việc quả thật không đơn giản, nhưng rồi, tôi đã đỗ được vào một ngân hàng, nhưng cũng lại chẳng duy trì được lâu. Tôi lại ước có một công việc có thể thăng tiến, rồi ước mình được làm trong môi trường có yếu tố nước ngoài, sau đó lại nhìn vào những người có mức lương chục triệu trầm trồ ngưỡng mộ. Rồi tới một ngày, tôi cũng có đủ những thứ đó trong tay. Nhưng đúng là chẳng bao giờ biết đủ, vẫn cứ sân si ngóng nhìn người đồng nghiệp cũ có được công việc mà mình không đạt được, với mức lương ngất ngưởng đầy ghen tỵ.
Liệu tôi có phải là người duy nhất mắc thói “được voi đòi tiên” này?
Khi có việc, ta ước có lương cao hơn. Khi có lương cao, lại ước giá chi việc nhàn hơn. Việc nhàn rồi lại mong muốn công việc có thể thăng tiến,… Những mong muốn cứ thế dài dằng dặc, chả bao giờ là đủ. Vẫn biết là cứ ngóng nhìn vào đường đua của người khác để so sánh thật là tốn năng lượng, và ngốc nghếch, nhưng những lòng tham, sân, si của con người, vẫn chưa thể khống chế được.
Những người bạn đồng lứa với tôi, cũng đang xoay vần trong chu kỳ “lạm phát nhu cầu” ấy. Có nàng, khi còn trẻ, xài những dòng mỹ phẩm dành cho sinh viên bây giờ đã có máy rửa mặt đôi triệu, lọ serum tính bằng trăm đô, đã có thể trang trải cho việc hàng tuần đi chăm sóc da. Ấy vậy mà cô nàng bạn tôi vẫn khó chịu vì không có tiền truyền trắng, tẩy chì, không có đủ để dùng những mỹ phẩm “high-end” mà ai ai giờ cũng có, mặc dù chẳng biết “ai ai” ấy là ai, khi mà thu nhập của nàng cao hơn rất nhiều người khác.
Một nàng khác, ham mê du lịch, lúc trước vi vu Đà Nẵng, SaPa, nay cứ một năm nàng phải đi “Tây” một lần là ít nhất, còn “đi ta” nhiều không kể xiết. Nàng vẫn than thở chưa có đủ để đi dược những nơi như châu Âu, châu Mỹ. Nàng bảo, thu nhập hiện giờ chả đủ để cho nàng thoả mãn bản thân. Và hỡi ôi lại tiếp tục so sánh với những người bạn ở đẩu đâu, với câu quote muôn thuở “Ai bây giờ chả có lương hơn đôi chục, thu nhập như này quá thấp!”.
Rồi lại một anh chàng háu ăn. Xưa kia, chút lẩu nướng vỉa hè sinh viên đã đủ thoả mãn cậu ta, hôm nào sang lắm ăn "sushi vỉa hè" là cười suốt cả ngày. Ấy vậy mà bây giờ, những loại buffet sang chảnh cũng bị cậu chê "không đúng chất". Rồi vẫn cứ thở than, rằng nhiều bạn bè giờ đi ra đi vào nhà hàng ở khách sạn 5 sao như cái chợ, chẳng biết bao giờ mới được thế.
Buồn cười thay, dù ta đã có những gì ta hằng mong, vẫn chẳng bao giờ thấy đủ. Giá như biết đủ, thì sẽ sống trọn vẹn được từng phút giây, sẽ biết tự hào khi mình của ngày hôm nay tuyệt vời hơn nhiều so với chính bản thân mình của ngày hôm trước. Giá như bớt đi được những ghen tỵ, những sân si, để có được hệ quy chiếu riêng cho bản thân thay vì cứ mải mê nhìn ngó theo xã hội, con người ta sẽ yêu bản thân hơn, trân trọng những gì mình đang có.
Dù biết mình đang bị vòng xoáy ấy cuốn theo, mà vẫn chẳng khước từ. Dù biết con người ai rồi cũng về với cát bụi, vẫn chẳng dành thời gian yêu đời, mà lại mải tham, sân, si.
Ước gì có một ngày, tôi biết đủ!