Trong làng quê Việt Nam nhỏ bé, cuộc sống đang từng bước trở lại nhịp điệu bình thường sau những tháng ngày đối mặt với đại dịch. Nhưng ở đây, câu chuyện không chỉ là về sự phục hồi về mặt kinh tế hay xã hội, mà còn là những tâm sự nặng trĩu lòng người, như chính cuốc sống đang chở theo. Những câu chuyện này bao trùm các bữa cơm tối sum vầy, kéo dài trong những cuộc trò chuyện dọc theo con sông quê còn thoảng hương lúa.
Người dân quê nay đã quen dần với sự hiện diện của khẩu trang và nước rửa tay, nhưng sự mất mát và nỗi đau trong lòng họ như những vết cắt chưa lành hẳn. Bà Năm, một người phụ nữ đã ngoài 60, ngồi trước hiên nhà gỗ cũ, nghe tiếng chim kêu lảnh lót trong nắng chiều, bà bùi ngùi kể về những ngày giãn cách. Một đôi mắt đã từng nhìn rõ cả ngọn núi xa bỗng chợt nhòa đi khi nhắc về cậu con trai đang đi làm xa không thể trở về trong đợt giãn cách cuối cùng. “Có những đêm không ngủ được, tôi chỉ ngồi mà nhớ nhưng không thể làm gì khác”, bà ngậm ngùi tâm sự.
Làng quê vẫn còn những nụ cười tươi trên môi trẻ nhỏ, nhưng đằng sau đó là ánh mắt lo âu của bậc phụ huynh về kỳ học sinh trở lại trường, về gánh nặng chi phí sinh hoạt ngày càng tăng. Anh Hùng, một người nông dân trẻ, thường ra đồng mỗi sớm mai cùng chiếc xe cũ kỹ mà anh gọi yêu là 'người bạn', chia sẻ rằng: “Công việc nhà nông không lúc nào ngơi nghỉ, nhưng chỉ cần nhìn con mình vui cười là tôi quên hết muộn phiền.” Đối với anh, cuộc sống là sự cân bằng giữa nỗ lực và những giây phút thư thái bên gia đình.
Trong tâm điểm của sự chuyển mình, lòng nhân ái và tình làng xóm được thắp sáng hơn bao giờ hết. Những lần trứng gà, vớ rau, hay mẻ cá mới từ ao nhà được chia sẻ tận tình giữa các hộ dân. “Được cho đi những gì mình có, không bao giờ là mất mát,” chị Linh, chủ một tiệm tạp hóa nhỏ trong làng, chia sẻ. Niềm vui của chị không chỉ đến từ việc bán hàng, mà còn từ việc trao gửi yêu thương, từ những lần dọn bàn chân thành với khách ghé thăm.
Đại dịch đã qua đi nhưng tâm sự còn lại mãi, như những khắc in trên đá. Nhiều người tìm kiếm sự an ủi trong tín ngưỡng, tôn giáo, hay thậm chí là thiên nhiên quanh mình. Một điều dễ thấy là sự gắn kết cộng đồng trở thành chiếc cầu đưa họ qua những tháng ngày cô lập và thử thách. Giờ đây, khi bình minh hé rạng sau cánh đồng, người ta nhắc đến tương lai với một niềm hi vọng rõ ràng: mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, miễn là ta biết nắm tay nhau cùng đối mặt với thử thách.
Những câu chuyện tâm sự sau đại dịch nơi quê nhà không chỉ đơn thuần là những ký ức cá nhân, mà còn là bản nhạc trầm bổng của cuộc sống. Ở đó, mỗi nốt nhạc đều có ý nghĩa, từng nhịp đập đều mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng, khi mà mọi thử thách đã trải qua chỉ để dạy con người biết quý trọng hơn sự sống và tình người.
Bình luận