Nếu không tận lực va chạm, sao biết mình muốn gì, thực lực mình tới đâu?
- Thị Kim Huệ
- Đăng lúc: Thứ năm, 08/04/2021 15:56 (GMT +7)
Những thất vọng mình không giỏi như mình nghĩ, những câu hỏi mình thực sự thích gì, muốn gì chỉ có thể tìm được đáp ứng khi bạn tận lực va chạm ngay ở hiện tại.
Tui sẽ bắt đầu bằng một câu nói mà ban đầu nghe qua, tui mém tưởng là sáo rỗng. Đại ý câu đó như thế này:
"Vị trí bạn đang đứng ở hiện tại, luôn luôn đúng".
Với một đứa đang mông lung, hoang mang, mờ mịt và nghĩ rằng "mình vô dụng" vì vừa bị đời đá cho một cái sấp mặt lúc đó, thì câu này nghe như kiểu ai đó khuyên bồ "Hãy vui lên đi" khi bồ đang buồn thúi đọt mồng tơi vậy. Nghe muốn đánh cho cái. Nhưng hãy nghe câu chuyện của tui nhen.
Từ bé tui đã nổi danh học giỏi. Do cần cù bù thông minh. Khi vô số đứa bạn cùng tuổi còn đang chạy nhảy rong chơi mà bồ đã chui đầu vào cặm cụi học hành, thì tự khắc bồ sẽ "học giỏi" hơn người ta thôi. Danh hiệu học giỏi theo tui tới tận khi ra trường đại học và nhận lời giới thiệu của giảng viên đi dạy tại một trường có tiếng trong thành phố lận. Tui đã tưởng mình chọn đúng đường như thế, rằng đây là nơi mình thuộc về, nghề chọn người, mình chỉ cần tập trung đi thì sẽ tỏa sáng.
Nhưng đời cho tui một cú táng cực mạnh. Tui thất bại, vụn vỡ, quay về hoài nghi bản thân "hóa ra mình không giỏi như vậy". Quãng thời gian sau đó tui rơi tõm vào đại dương hoang mang cùng lá cờ "Mình thật vô dụng".
Dù gì cũng là dân ngôn ngữ nên sau đó tui thử chuyển sang nghề viết. Tui đi làm content. Lúc bắt đầu luôn vô cùng trắc trở. Content website thì ổn nhưng mỗi lần làm content social, tui luôn nhận được thắc mắc: "Em có thể nhạt được tới vậy hả?"
Mọi người chỉ hận không thể nhúng tui vào thùng nước mắm, như chú Vâu, cho mặn mòi từ da dẻ luôn. Rồi từ con chữ của khoa Văn qua con số data marketing, chuyện đó y như người múa ba lê chuyển học quyền anh vậy. Khó khăn trăm bề. Nên sau gần nửa năm nỗ lực nhưng không thể "mặn hơn", tui bị trầm cảm với các ý nghĩ:
- Mình đã chọn sai sao? Thật ra mình không hợp làm cái gì về marketing đúng không?
- Đến cả con chữ là thế mạnh nhất, mà còn bị chê tả tơi, thì mình giỏi được cái gì?
- Có phải mình đã hoang tưởng, không phải cứ cố gắng là được.
- Thật vô dụng, mình biết làm gì đây. Mình có thể làm gì được đây? Hay là thôi bỏ hết, quay về phụ hàng nước của gia đình còn có lợi ích hơn?!
Và tệ hơn, tui không biết mình sống trên đời này để làm gì nữa, ngoài việc thải ra khí C02?!
Rồi một hôm, tui đọc được cuốn sách "Người đàn ông mang tên Ove" của Fredrik Backman. Hành trình chuẩn bị mọi thứ để êm xuôi đi gặp người vợ quá cố của ông Ove, cùng câu "Ai cũng cần phải biết, mình đang nỗ lực vì điều gì" đã gây ra cho tui nhiều sự biến đổi.
Tui không biết mình đang nỗ lực vì điều gì? Lúc đó tui có thiết tha cuộc sống này đâu. Cuộc sống tệ hại quá, tui là một kẻ thất bại vô dụng. Đời không tốt đẹp, tui muốn rời đi. Điều giữ tui ở lại với đời này lúc đó chỉ có viễn cảnh ba má sẽ đau đớn đến chết đi sống lại mất nếu như tui dại dột. Nên tui buộc mình phải ăn, phải thở vì ba má. Nhưng tui muốn thoát ra. Tui không muốn sống thảm thương như vậy. Tui đã từng tỏa sáng khiến nhiều người ngưỡng mộ, bây giờ như vậy, thật giống chị em nhà Liên khi rời phố thị xa hoa xán lạn về phố huyện nghèo tối tăm.
Làm sao để thoát ra? Chỉ có hai từ, bốn chữ: "tận lực" và "va chạm".
Content social tui viết ra bị chê nhạt? Tui đọc thêm sách, mày mò tìm hiểu khắp nơi, thấy ở đâu xôm đông, hay viral thì âm thầm theo dõi content của họ rồi lưu về nghiên cứu, học hỏi. Không có kiến thức căn bản về marketing? Tui tìm mua sách, tham gia các cộng đồng chia sẻ về chuyên môn. Cái nào hay, hữu ích thì tích lũy, ghi chép lại rồi tự mình phân tích, gạn lọc, diễn giải. Không hiểu thì hỏi, hỏi được ai thì ráng hỏi (dù rằng bị bơ rất nhiều).
Đó là "tận lực". Dù không biết mình làm được trò trống gì không vì mình có hợp không còn chưa biết mà, tui vẫn nhất quyết phải nỗ lực hết mình. Chỉ có làm thế, tui mới không sinh thêm lòng nghi ngờ bản thân. Chỉ khi đã gắng hết sức mình, đến thời điểm ngã ba chọn lựa, tui mới thoải mái buông bỏ. Và chỉ khi đã dồn hết sức, tui mới xác định được hướng đi này có hợp với mình hay không.
Từ ban đầu chỉ viết chữ trên word, tui làm cả các đầu việc khác như:
- Quản trị website từ a-z, từ tính năng, giao diện đến nội dung, hình ảnh. Thi thoảng còn mò cả code và làm kĩ thuật SEO.
- Chạy ads facebook, đọc dữ liệu.
- Tư vấn bán hàng, xử lý đơn hàng từ đầu tới cuối (kể cả gói hàng luôn).
- Chụp hình, thiết kế ảnh.
Việc gì có cơ hội thử làm, tui đều thử. Tui có lòng ham học hỏi rất mạnh. Và tui tin là "Ai rồi cũng giỏi", lão làng nào cũng từng là tay mơ đi lên nên tui không ngại thử mình ở những công việc mới. Sau marketing, tui thử làm sale online - chăm sóc khách hàng. Rồi thử làm người sáng tác truyện. Rồi thử làm dân chuyên SEO. Rồi thử thiết kế ảnh. Cái gì mới mẻ, tui quan tâm, có cơ hội tui đều thử.
Đó là "va chạm". Là đi ra khỏi vùng an toàn để khám phá bản thân. Nhưng phải va chạm với tâm thế nghiêm túc chứ không chạy chỗ này nhìn chút, chỗ kia xem chút đâu nhen. Như trên tui đã nói: "Nếu không tận lực sẽ không biết được điều gì hết".
Đừng ngại tâm thế "số 0", đó là một điều tốt. Bồ sẽ luôn đổ được rất nhiều nước với cái bình rỗng. Khi không biết gì, lòng ham muốn sẽ thúc đẩy bồ biết được nhiều hơn. Cũng đừng sợ va chạm những cái vô bổ. Không có va chạm nào vô bổ hết. Khi bồ tận lực trải nghiệm, bồ luôn tích lũy được nhiều điều. Chính chúng là hành trang cực tốt để bồ đi lên. Đôi khi trở thành yếu tố quyết định sự lựa chọn luôn đấy.
Cuối cùng, ở thời điểm hiện tại, sau khi đã tận lực va chạm nhiều thứ, tui chọn cho mình mảng content vì thấy bản thân hợp với con chữ. Cái "hợp" này làm sao tui biết được? Chính những tích lũy trong thời gian hết mình trải nghiệm cho tui biết điều đó chứ đâu. Và chắc chắn rằng tiếng nói đó cũng sẽ xuất hiện trong bồ khi bồ đã tận lực va chạm thôi.
Quay về câu nói tui tưởng sáo rỗng ban đầu, hóa ra lại vô cùng chính xác. Vị trí bạn đang đứng ở hiện tại, luôn luôn đúng. Bởi vì đó là vị trí đưa bạn tới tương lai. Chẳng qua khó khăn, gian nan, những điều tệ hại mà-ai-cũng-có-trong-đời khiến bạn sinh lòng nghi ngờ. Và vì nghi ngờ nên bạn không dồn sức bởi những ý nghĩ: sợ phí công, sợ không hợp, sợ mình không làm được gì... Mà nếu không dồn sức thì làm sao bật xa? Bật xa lên vị trí khác trong nấc thang cuộc đời đấy.
Số mệnh mỗi người như dấu vân tay, chẳng ai giống ai nên đường đời cũng thế. Định mệnh để bồ đứng đây là có dụng ý riêng cho vị trí tiếp theo trong tương lai của bồ mà nếu không tận lực để tích lũy, không đủ để nâng cấp lên, định mệnh sẽ buộc bạn phải đi lòng vòng để tích lũy cho đủ.
Vậy nên bồ ơi, nếu bồ đang hoang mang lạc lối, đang sợ mình chọn sai thì hãy cứ lăn xả, học tận lực, làm tận lực đi nghen. Không biết mình cần gì, nên làm gì thì cái gì thấy hay, thấy hứng thú thì cứ lao vào làm. Sự lăn xả va chạm đó sẽ giúp bồ nhận ra cái gì hợp với mình. Đây là sự khẳng định tuyệt đối luôn!