Vẫn nhớ như in khoảng thời gian cách đây 3 năm, khi vẫn còn phải ngày ngày cắp sách tới giảng đường, tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc cái sự học nhàm chán càng nhanh càng tốt. Trong đầu lúc đó vẽ vời ra đủ thứ.
Nào là sau khi tốt nghiệp mình sẽ nhanh chóng kiếm được một công việc thật tốt ở một công ty thật to, thật hoành tráng. Nào là kiếm và tích góp thật nhiều tiền để đi du lịch, vi vu khắp nơi cùng hội bạn thân. Nào là sẽ hạnh phúc với tình yêu thời sinh viên, rồi tính đến chuyện kết hôn và chào đón những thiên thần xinh xắn cùng nhau…
Vân vân và mây mây những khát khao về một tương lai rực rỡ của một cô gái mới tròn đôi mươi. Nhưng thực tại đây, khi đã chính thức bước vào cái tuổi 23, tôi lại chỉ muốn có phép màu giúp thời gian quay ngược dòng trở lại!
Vỡ mộng trên con đường sự nghiệp
Phấn khởi cầm trên tay tấm bằng Đại học loại Giỏi, ấy vậy mà tôi lại nhận được lời từ chối bởi gần chục công ty với lí do “Em không có đủ kinh nghiệm”.
Thời còn là sinh viên, tôi cũng năng nổ, nhanh nhẹn lắm. Nào là làm những công việc part-time, cộng tác viên online cho các công ty có tiếng trong thành phố. Nào là tham gia các hoạt động tình nguyện, tổ chức sự kiện ở trường Đại học. Cứ nghĩ rằng, những thứ đó sẽ tạo nên sắc màu trong bản CV của mình và gây ấn tượng mạnh mẽ đến các nhà tuyển dụng. Nhưng không, tất cả vẫn gói gọn trong 3 chữ “thiếu kinh nghiệm”.
Mà mới ra trường, thì đào đâu ra kinh nghiệm cơ chứ? Công cuộc kiếm tìm một công việc cho bản thân cứ vất vả, chông gai như thế. Và cuối cùng, tôi cũng đành phải chấp nhận vị trí “học việc” tại một công ty tư nhân nho nhỏ với mức lương chỉ vỏn vẹn 6 triệu đồng/tháng.
Áp lực của sự trưởng thành
Tạm biệt quãng thời gian vô lo, vô nghĩ để chính thức bước vào những chuỗi ngày lo toan biết bao bộn bề của cuộc sống. Đã đến lúc phải tập làm quen với việc tự lập, tự chủ cuộc sống, hướng đi, tiền bạc thay vì dựa dẫm vào gia đình như trước kia. Ở cái độ tuổi lưng chừng này mệt mỏi lắm!
Muốn tâm sự nhưng ai cũng tất bật, bộn bề làm gì có thời gian rong ruổi, cà phê cà pháo, trò chuyện tới thâu đêm suốt sáng đâu. Nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi, thả trôi số phận nhưng lại chợt nghĩ đến những khát khao phía trước nên lại chả đành. Lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, nên sống là phải có trách nhiệm. Cái giá của sự trưởng thành là phải vấp ngã, phải thất bại và đôi lúc là phải chấp nhận cả sự cô đơn.
Dang dở trong chuyện tình cảm
Chẳng còn thời gian để quấn quýt sớm tối, cũng chẳng có nhiều cơ hội để tranh luận, dỗi hờn. Trong đầu bây giờ chỉ ngập tràn những stress trong công việc và nỗi lo về đồng tiền. Ngày 8 tiếng chôn chân tại chốn công sở, cộng thêm vài tiếng tăng ca cho vừa kịp tiến độ công việc, lại vừa kiếm thêm được chút thu nhập. Trở về nhà vào lúc trời đã tối muộn, vậy là hết một ngày!
Đối với những người đang độc thân, thật khó để kiếm người yêu khi trong tay chẳng có gì và mọi thứ còn đang quá hỗn độn. Đối với những ai đã có người yêu, việc làm thế nào để cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp lại chẳng phải là điều dễ dàng. Cãi nhau còn chẳng buồn gặp mặt giải thích. Nhớ nhung cũng chẳng thể rời khỏi ghế nơi công sở để chạy tới ôm ấp, vỗ về. Đôi khi, những áp lực trong công việc còn biến con người ta trở nên vô tâm với chính tình yêu của mình, khiến cho đôi bên đều cảm thấy thất vọng, chán nản. Vậy, tình yêu đó có đủ sức để chống chọi với quãng thời gian khủng hoảng này hay không?
Ở cái tuổi 23 lưng chừng này, ta lại cảm thấy chênh vênh đến nhường nào. Ranh giới giữa một đứa trẻ tập lớn và một người trưởng thành cớ sao lại hà khắc đến vậy. Nhưng hãy cứ động viên bản thân rằng, mọi thứ rồi cũng sẽ qua. “Vạn sự khởi đầu nan”, cả tỷ người ngoài kia đã làm được, vậy tôi ơi, cứ cố gắng, cứ nỗ lực rồi bản thân cũng sẽ được đền đáp. Hãy cứ trải nghiệm, cứ khát khao và đừng bỏ cuộc. Rồi đến một ngày, chúng ta sẽ nhận lại được những thứ mà mình hằng mong muốn!
Bình luận