Black Widow (Tựa tiếng Việt: Góa phụ đen) có lẽ là phim số nhọ nhất nhìn từ đế chế điện ảnh Marvel, may ra thì hơn được sự hẩm hiu của Incredible Hulk và Fantastic 4 (tạm tính trong các phim về nhân vật ra đời bởi Marvel).
Nữ anh hùng đời đầu Natasha Romanoff (Black Widow) kể từ khi "debut" trong Ironman 2 (2010) đã lập tức gây ấn tượng và giành về sự yêu thích của đông đảo fan Marvel và dòng phim siêu anh hùng bởi sự "ngầu lòi", thông minh, võ thuật điêu luyện và vòng 1 hấp dẫn (đừng nghi ngờ, có tới hơn 70% khán giả nam thừa nhận ấn tượng với khuôn ngực của Natasha lúc xuất hiện).
Rồi sau đó, nữ Avenger này đã có một hành trình kéo dài tới 11 năm đi qua phase 1 của vũ trụ Marvel, có mặt trong tất cả các sự kiện quan trọng nhất của đế chế phim siêu anh hùng lớn nhất thế giới và lúc nào cũng giữ một vai trò cực kỳ quan trọng. Nói không ngoa, Black Widow của Scarlett Johansson chính là nữ siêu anh hùng được yêu thích bậc nhất vũ trụ điện ảnh Marvel, tính tới lúc này.
Phim riêng của nữ điệp viên "Liên Xô.Mỹ" này sau năm lần bẩy lượt nhá hàng và các fan "kêu gào" phải có thì cũng được sản xuất, mà buồn thay khi ấy thì Natasha Romanoff đã "thăng thiên" trong Avenger: Endgame mất rồi. Thế nên, Black Widow ra đời giống như một lễ tưởng niệm và lời tri ân cho sự hi sinh và đóng góp quá lớn của nhân vật này trong lịch sử hoành tráng của vũ trụ Marvel.
Nhưng làm xong thì phim cũng bị dời lịch công chiếu vài lần bởi ảnh hưởng của dịch Covid-19. Mãi cho tới ngày 9/7 vừa qua, phim mới được ra mắt toàn cầu ở cả các rạp chiếu phim và trên nền tảng Disney +. Các rạp chiếu phim tại Việt Nam vẫn đang phải đóng cửa chống dịch nên các fan hâm mộ của Marvel và Góa phụ đen đành thỏa niềm khao khát thưởng thức bom tấn mùa hè này qua kênh Disney +.
Có điều, sau khi xem xong, không ít người hâm mộ đã như được "ăn một cái bạt tai" bởi tác phẩm không được như kỳ vọng. Phim không tệ nhưng thức sự để coi đây là lời tạm biệt cho hồi kết cũng như sự tri ân tới một nhân vật quá đỗi quan trọng và ý nghĩa trong thành công của vũ trụ điện ảnh Marvel thì không hề ổn. Có thể tóm tắt cảm nhận về phim trong 3 từ: Nhạt nhòa, lười biếng và mỏi mệt.
Trong phần review đầu tiên này, chúng tôi sẽ tập trung vào những điểm đáng tiếc trong cốt truyện và cách xây dựng tuyến nhân vật của phim.
Tóm lược cốt truyện của Black Widow (Góa phụ đen)
Phim có độ dài 133 phút, vừa phải so với một phim giải trí nhưng có thể coi là ngắn với một phim siêu anh hùng. Black Widow lấy mốc thời gian sau sự kiện Captain America: Civil War (2016) và trước lúc Black Widow – Natasha Romanoff hy sinh trong Avengers: Endgame (2019).
Câu chuyện đưa chúng ta đến với hành trình chạy trốn khỏi sự truy nã của chính phủ Mỹ (đại diện là tướng Ross) và trong khi lẩn trốn, cô nhận được một loại thuốc giải kỳ lại từ Yelena – người em gái mà cô sống cùng lúc thơ bé. Sau đó, cả hai đã dấn thân vào hành trình tìm cách tiêu diệt tổ chức Red room, chính là nơi đã đào tạo nên các nữ điệp viên kiêm sát thủ như Natasha hay Yelena (gọi chung là các Widow).
Hai chị em phải đối mặt với phản diện chính là tên trùm của tổ chức Red Room cùng sát thủ Taskmaster với khả năng sao chép mọi kỹ năng chiến đấu của đối thủ. Từ đây cả hai sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm và dần hé lộ cuộc đời và lý do khiến họ trở thành những con người như hiện tại.
Xây dựng tình huống một màu, giải quyết dễ dãi
Mạch phim của Black Widow không có gì khó hiểu: Chạy trốn - gặp lại người thân - phát hiện kẻ thù còn sống - đi tìm trợ giúp và đồng đội - tìm cách tiêu diệt kẻ thù và chiến thắng.
Không thể đòi hỏi ở một phim giải trí và hướng tới khán giả đại chúng một kịch bản nhiều lớp lang và đậm đặc tính nghệ thuật. Thế nhưng về khoản làm cho ngay cả kịch bản "dễ nhớ, dễ xem" của mình kết nối liền mạch thì Black Widow cũng làm không tốt. Điều đó đến từ việc tình huống được tạo ra ban đầu khá ổn nhưng lại được giải quyết theo cách đơn giản đến mức có thể khiến nhiều khán giả kỹ tính cảm thấy bị "xem thường".
Mở đầu với cảnh Natasha chạy trốn, một lần nữa, cả đơn vị tân tiến với đủ loại công nghệ của tướng Ross bị lừa như trẻ con bởi một chiêu kinh điển nhưng quá cũ kỹ. Vứt định vị ở một nơi và trong khi bản thân đã chuồn đi nơi khác để gọi điện. Ngay đoạn mở đầu đã khiến cảm giác hơi "cấn" cho người xem.
Kế tiếp là màn giới thiệu nhân vật cô em gái Yelena, hiện đang cùng "hội chị em" điệp viên đi chiếm lại một loại thuốc giải từ một widow khác phản bội tổ chức RedRoom. Yelena thành công hạ gục đối tượng nhưng bỗng bùm, widow phản bội kia ném thuốc giải vào mặt Yelena, ánh mắt của nữ sát thủ đỏ ngầu như thể bị Scarlet Witch phù phép và chỉ vài giây sau. Cô tỉnh táo để thoát khỏi sự khống chế (sao lúc nào việc khống chế cũng rất đao to búa lớn nhưng để giải thì lại dễ như bỡn vậy).
Về phần Natasha, trốn mãi mới tới nơi ẩn thân gọi là an toàn nhưng chưa nóng chỗ nổi 1 ngày đã bị Taskmaster tìm tới tẩn cho ra bã. Tất nhiên với hào quang nhân vật chính, nữ anh hùng của chúng ta tẩu thoát thành công. Sau đó cô tìm tới Budapet (một địa danh đã được nhắc tới mức nhẵn mặt và ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đó, nếu bạn là fan của vũ trụ Marvel) và đụng độ cô em gái Yelena.
Hai chị em không tin nhau và lao vào đập nhau tơi tả, như mọi phim hành động khác, đánh nhau sứt đầu mẻ trán xong đột nhiên quay ra như không có gì, lại cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa và lúc này, kẻ thù xuất hiện để hai chị em chiến đấu tưng bừng, gia tăng hương vị "sống chết có nhau" và biết rằng, chúng ta sẽ là một gia đình - những tình huống quá dễ đoán và có thể xuất hiện ở hàng trăm bộ phim hành động trước đó của Hollywood.
Sau vài màn hồi tưởng tới thời thơ ấu sống trong một nhiệm vụ điệp viên, đóng giả làm con của một gia đình tại Mỹ nhằm thu thập thông tin tình báo cho Red Room. Cả hai lên đường giả cứu ông bố (giả) là siêu chiến binh duy nhất của Liên Xô (kiểu như Captain Amerca) đang bị giam trong nhà tù và đi tìm bà mẹ (giả) là một widow đời đầu.
Cả gia đình giả năm xưa được đoàn tụ, sau khi ôn lại chuyện xưa, giận hờn, nước mắt, quát vào mặt nhau, kể lể và giải thích hàng loạt thứ chuyện. Tất cả bị tấn công bởi lực lượng tinh nhuệ của Red Room, thế là toàn bộ đều bị bắt về căn cứ.
Nhưng hóa ra đó là màn kịch của Black Widow và bà mẹ hờ (sau khi được thức tỉnh bởi tình yêu và gia đình - một pha xử lý kịch bản rất Fast and Fourios, nơi gia đình là trên hết) - nhằm tìm ra cách lên được căn cứ bí mật trên không của Red Room. Nơi kẻ phản diện mà tất cả muốn tiêu diệt đang lẩn trốn.
Tại đây, như mọi khi - kẻ ác chiếm ưu thế ban đầu, nhân vật chính bị "ăn hành" tới bến, rồi đùng một cái - tất cả đã là được tính cả rồi - nữ chính của chúng ta thoát khỏi vấn đề một cách ảo diệu và đuổi gã phản diện chạy chối chết. Cuối cùng là cháy nổ liên hoàn, các nhân vật chính của chúng ta phá tan nát căn cứ kiên cố và nữ chính tiễn phản diện về với chúa.
Cuối phim, không ai chết cả (trừ phản diện chính và mấy gã lính hộ vệ bịt kín từ đỉnh đầu tới gót chân), tất cả vui vẻ tạm biệt nữ chính và quay về xây dựng cuộc sống với thân phận khác. Trong phim có rất nhiều "trứng phục sinh" nhắc tới các nhân vật, sự kiện trong vũ trụ của Marvel. Hai đoạn Credit cuối phim nhá hàng về những tập kế như truyền thống vốn có. Black Widow kết thúc.
Các nhân vật trong phim ngớ ngẩn và thiếu điểm nhấn một cách kỳ lạ
Đầu tiên, nói về vai Black Widow của Scarlett Johansson. Cô đã diễn vai này hơn một thập kỷ, thế nên người xem có thể nói đã in sâu khái niệm rằng, Black Widow là Scarlett và ngược lại. Giống như nói đến Chris Evans là nghĩ tới Captain America. Nhưng dường như hơn 10 năm cho 1 vai diễn Góa phụ đen đã là quá đủ với Scarlett.
Trong phần phim riêng này, chúng ta thấy một Black Widow đầy mệt mỏi, những phân đoạn hồi tưởng ký ức đau thương lúc nào cũng được thể hiện bằng đôi mắt đỏ hoe yếu ớt. Nét chuyển biến tâm lý của cô thực sự rất "nhạt nhẽo" khi luôn sử dụng quá nhiều những cái cười mỉm, liếc mắt vội vàng tạo cảm giác chúng ta đang đối diện với một siêu điệp viên đã quá già, muốn nghỉ hưu và chán nản với cuộc đời.
Tóm lại, đây thực sự là lần hóa thân thành Góa phụ đen "thê lương" nhất của Scarlett, các điểm mạnh của cô ở những phần phim trước có lẽ chỉ còn giữ được ít nhiều trong những phân cảnh hành động, cháy nổ.
Về người kế nhiệm danh hiệu "Black Widow", cô em gái Yelena, công bằng mà nói, nữ diễn viên Florence Pugh đã ít nhiều có màn chào sân không đến nỗi nào nhờ sự rắn rỏi, bất cần và những câu thoại có điểm nhấn, tạo ấn tượng tốt cho người xem về một Black Widow mới "ngầu" không kém cô chị. Song trong các trường đoạn cần cảm xúc, cô lại tỏ ra quá cứng, khó mà lấy được sự đồng cảm của khán giả với "nỗi đau" mà cô muốn truyền tải.
Hai nhân vật phụ nhưng cũng có thợi lượng xuất hiện khá nhiều là vai ông bố - siêu điệp viên, siêu anh hùng duy nhất của Liên Xô (Nga sau này) - Red Guardian: một kẻ hết thời bê tha, ngớ ngẩn và bẩn thỉu trong thân hình xập xệ (thôi nào, tại sao Captain America của Mỹ thì lúc nào cũng cơ bắp, ngon giai, chính trực, đạo nghĩa đầy mình, còn siêu anh hùng đại diện cho Liên Xô trước và Nga sau này lại luôn là kẻ "bỏ đi" như vậy). Ông bố này là một mảnh ghép cho gia đình từng được Natasha mong ước và là "cây hài" của phim. Hết, không hơn không kém.
Vai diễn bà mẹ hờ cực kì thiếu trung thành với tổ chức (nói mấy câu về gia đình cái đổi phe luôn) của mỹ nhân đình đám Xác Ướp Ai Cập - Rachel Weisz - trong vai điệp viên, nhà khoa học tài ba Melina Vostokoff cũng không quá ấn tượng, song khán giả sẽ phải gật gù bởi dù đã ngoài 50 tuổi nhưng Weisz vẫn quá xinh đẹp, quyến rũ và sở hữu thân hình nóng bỏng chẳng thua kém những đàn em, đàn cháu bên cạnh.
Cuối cùng, điểm trừ lớn nhất trong số các nhân vật của phim đến từ dàn phản diện. Dreykov - Kẻ đứng đầu tổ chức Red Room, quyền năng thao túng cả tổ chức siêu điệp viên, sát thủ lớn nhất Liên Xô, sở hữu hàng loạt công nghệ tối tân và cả cái căn cứ bay lơ lửng trên không trung. Những tưởng sẽ là một ông trùm lọc lõi, gian xảo và quỷ quyệt, nhưng không - người xem sẽ chỉ thấy được 1 gã cầm đầu bệnh hoạn trong tư tưởng, pha trộn giữa kiểu bác học điên với độc tài kiểu phát xít.
Gã trùm này từ đầu đến cuối phim không làm được gì ra hồn ngoài việc chỉ trỏ điều khiển đám tay sai cứ đi là thất bại. Ngây ngô đến mức dùng chính thứ vũ khí sinh học của kẻ phản bội mình để phòng ngự, khoe khoang về kế hoạch thống trị địa cầu rồi mất bình tĩnh khi nghe vài câu châm chọc từ kẻ thù. Đến khi bị nhân vật chính lật kèo đá cho mấy đá thì chạy vôi đi trốn đến nỗi ... quên cả việc ngắt nguồn cỗ máy mình vừa khoe, tạo điều kiện cho nhân vật chính chỉ việc ấn stop và đợi loading để hủy cái kế hoạch ông trùm chuẩn bị ngót cả 20 năm trời.
Cái chết của nhân vật này còn nhảm nhí hơn khi mà cả cái căn cứ tối tân cực điểm bị bắn rơi chỉ bởi một phát súng vào động cơ đang quay ( thực sự là ngớ ngẩn luôn). Đến cuối cùng, khi chạy ra máy bay, ông trùm này cũng chỉ biết gào loạn lên để bắt đám lính ra "bắn chết mịa" nhân vật chính đi (mà bắn toàn trượt). Rốt cục là để cô em Yelena nhảy lên, cắm một cái gậy "chọc" vào cánh quạt máy bay - thế là nổ bùm, nhân vật phản diện đi đời.
Còn phản diện thứ 2, rất được mong chờ là siêu ác nhân cực kỳ nguy hiểm Taskmaster thì bị Marvel "chèn ép" một các quá đà, đến mức cực kỳ khó nuốt đối với các fan của nhân vật thú vị này. Từ nguyên mẫu một gã lính đánh thuê máu lạnh, Taskmaster ở trong phim bị sửa thành một... nữ nhân đầy bi kịch (con gái của chính trùm phản diện Dreykov), một sản phẩm nửa người nửa máy, một công cụ đi chém giết theo lập trình.
Ngay cả khả năng ấn tượng sao chép kỹ năng chiến đấu của Taskmaster cũng được thể hiện qua vài màn đánh đấm hời hợt, chốt lại bằng pha combat cuối phim với nhân vật chính không đầu không đũa, kết thúc chóng vánh và nhạt nhòa như thể "thôi tầm này đánh đấm gì, xong luôn đi cho rồi".
Còn các nhân vật phụ khác thì thực sự là có cũng được mà không có cũng được và ai đóng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới câu chuyện phim cả.
Black Widow thực sự là một phần phim đáng tiếc trong chuỗi những tác phẩm tên tuổi của Marvel, không hẳn là phần phim về siêu anh hùng tệ nhất mà hãng từng cho ra lò, song đây chắc chắn là phần phim tri ân và đánh dấu điểm kết cho một nhân vật chính dở tệ. Một lời tạm biệt cẩu thả mà Marvel dành cho Black Widow sau hơn 10 năm cống hiến miệt mài.
Phần 2: Black Widow - siêu phẩm bom tấn nửa vời: Chất hành động thường thường, chất điệp viên chưa tới
Bình luận