Trước khi Việt Nam mở cửa, xóa bỏ chế độ bao cấp thì thời trang là khái niệm gì đó rất xa lạ. Nếu như giai đoạn thập niên 60 đến 80 là thời kỳ thời trang có nhiều bước đột phá thì tại Việt Nam, đặc biệt là miền Bắc, ăn diện là thứ hầu như không tồn tại.
Thập niên 60, mọi người đều mặc như nhau. chủ yếu là sơ mi cổ bẻ cánh sen và quần ống rộng. Dép thì đi dép lốp, dép lào, guốc.
Tuy nhiên vẫn có một số cậu ấm cô chiêu đi ngược lại số đông. Họ yêu thích diện quần ống tuýp - kiểu quần chật đến mức khó thở, không nhờ ai kéo thì khó lòng mặc được. Mấy anh "bad boy" thì để thêm kiểu đầu đít vít - tóc dài, chải keo sáp bóng loàng, vuốt về phía sau. Cưỡi thêm con xe Pha-vo-rít (Favourite) nữa thôi là ra đường các cô đều "đổ".
Sau giải phóng, giới trẻ trở nên ưa chuộng kiểu thời trang hippie. Áo vải thô bó chẽn, quần ống loe rộng tóc để dài đúng chuẩn "dân chơi" thời bấy giờ. Những thanh niên "bắt trend" hơn thì bắt đầu mặc thêm quần áo có họa tiết hoa hoặc mắt cáo, kẻ, chấm bi. Tuy nhiên, kiểu style này không mấy được lòng xã hội, bị xếp vào văn hóa lai căng. Chẳng hiếm anh thanh niên diện đồ mốt lắm, dắt bạn gái lên bờ hồ ăn Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền lập tức bị đội cờ đỏ tuýt còi cắt luôn quần. Tiêu chuẩn đánh giá dân chơi thời kỳ này phức tạp hơn rất nhiều:
"Một yêu anh có Pơ giô
Hai yêu anh có Seiko đàng hoàng
Ba yêu anh có bộ đồ sang
Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng thủ đô…"
Đến những năm 70 và 80 thì thuật ngữ "con buôn" xuất hiện. Dù bị xã hội kỳ thị nhưng đây là nghề làm giàu nhanh chóng. Mặc kệ thiên hạ, các "con buôn" vẫn tiếp tục hốt bạc và bận những trang phục mốt nhất bây giờ. Họ cũng là người tạo nên những xu hướng thời trang.
Thời này ưa chuộng những món đồ được may từ vải Pho Canada, mùa đông thì lạnh run người, mùa hè thì nóng chảy mỡ. Chê bai là thế nhưng vải pho Canada vẫn là niềm ước ao của nhiều người, khá lắm mới có tiền mua.
Thời trang giày dép lúc này đa dạng hơn khi có thêm sự xuất hiện của dép đúc, dép nhựa trong. Người sành điệu dưới huyện thì chọn dép đúc còn dân Hà Nội là phải chơi dép nhựa Tiền Phong.
Phụ nữ lúc này ăn mặc thoải mái rất nhiều nhưng vẫn chưa có sự đột phá. Ai có cơ hội tiếp xúc với phương Tây nhiều lắm thì ăn mặc thoáng hơn khi diện những chiếc váy ngắn.
Đến những năm 80 đầu năm 90, fashionista/fashionista được hiểu là những người mặc áo lông đức, áo bay Nga, quần bò cưỡi thêm con Honda Super Cub đi vè vè trong phố. Thời này để mua một cái quần bò có khi người ta phải bỏ ra đến cả hai cây vàng.
Dù thời kỳ bao cấp đã lùi về dĩ vãng nhưng những ký ức về một thời xa vắng vẫn còn đọng lại trong nhiều người và trở thành một câu chuyện vui để ôn lại khi Tết đến xuân về.
Bình luận