Đẹp trai và đúng giờ - đó là ấn tượng mà tôi nghĩ rằng bất cứ ai khi lần đầu tiếp xúc với Trần Nghĩa cũng sẽ nghĩ như vậy. Nổi tiếng với hình tượng “chàng thơ" của những bộ hình lookbook, sau đó quen mặt công chúng từ vai diễn “thầy giáo Ngạn" của “Mắt Biếc" cùng nhiều vai diễn truyền hình khác. Mới đây nhất chàng diễn viên điển trai này lại tiếp tục khiến khán giả bất ngờ khi vào vai người tình đồng tính trong MV “Một Ngàn Nỗi Đau" (Văn Mai Hương - Đạo diễn Kawai Tuấn Anh).
Sau thành công của MV “Một Ngàn Nỗi Đau", khá khó khăn để có thể sắp xếp được một buổi trò chuyện với lịch làm việc của Trần Nghĩa. Tuy nhiên, Trần Nghĩa đến đúng giờ. Anh luôn chỉn chu, giữ phong thái đĩnh đạc và tác phong làm việc tử tế, chân thành xuyên suốt buổi trò chuyện. Điều đó khiến tôi cảm thấy không hề uổng phí thời gian chờ đợi cho một cuộc hẹn.
Sinh năm 1993, Trần Nghĩa đã bén duyên với điện ảnh từ sớm và quyết tâm theo đuổi con đường diễn xuất chuyên nghiệp từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, với “cậu bé" Trần Nghĩa khi đó, nghệ thuật là một điều gì rất xa vời.
“Cậu bé" Trần Nghĩa của những ngày tháng ấy từng mê anh Đan Trường tới nỗi bài nào anh Bo phát hành cũng háo hức đón nghe, từng miệt mài làm bài tập trước mấy ngày để có thời gian xem “Bao Thanh Thiên", “Cảnh Sát Hình Sự"... Nhưng phải tới năm hai đại học, khi được một người anh họ làm bác sĩ mở lời với gia đình, Trần Nghĩa mới thực sự thực hiện được quyết tâm theo đuổi Đại học Sân khấu Điện ảnh.
Trần Nghĩa cũng nhận định rằng anh bén duyên với điện ảnh từ sớm, may mắn vì sở hữu ngoại hình sáng nên có cơ hội được chú ý hơn. Thế nhưng thẳng thắn mà nói, nếu không có vai diễn “thầy giáo Ngạn" của “Mắt Biếc", có lẽ tên tuổi của Trần Nghĩa đã không toả sáng được đến thế.
“Với mình điện ảnh không hẳn là cơ duyên, đó là một hành trình. Một hành trình mà nó đã thôi thúc mình từ bên trong để phải thực hiện nó, nên nó vừa là cái duyên vừa là cái nghề".
Mình nghĩ rằng không có vai diễn nào gọi là “vai diễn để đời" cả. Mọi vai diễn đối với mình đều là một cơ duyên mà mình cần trân trọng. Thực sự thì thầy giáo Ngạn chỉ giống Trần Nghĩa 50% thôi, 50% còn lại mình phải tìm tòi, học hỏi và làm sao thông qua cảm nhận của mình giúp khán giả đồng cảm được với nhân vật.
Khi có thông tin casting vai diễn này mình còn không biết, bạn bè mình đã gửi cho mình và động viên casting. Tuy nhiên mình gửi profile tới 4 lần thì đều không được nhận. Cuối cùng thì nhờ một người chị kết nối, ngay khi có cơ hội để được gặp đạo diễn Victor Vũ, mình đã ngay lập tức nắm bắt lấy nó.
Ngày casting mình mặc một chiếc quần khaki kiểu học sinh và một cái áo phông trắng cũ, để tóc bổ luống, đó là cảm nhận của mình về hình ảnh thầy giáo Ngạn, cũng là một cách cho đạo diễn thấy mình đặt tâm huyết vào vai diễn này. Cho nên đó vừa là cơ duyên, vừa là nỗ lực của mình.
Mình nghĩ đó là một bước đệm để mình được khán giả bước tới nhiều hơn. Đó cũng là thành quả nhỏ cho nỗ lực của mình suốt một thời gian dài. Một năm mình vào Sài Gòn là khoảng thời gian một năm không kiếm được tiền. Cho đến giờ cảm xúc của mình vẫn là rất trân trọng và biết ơn nỗ lực của bản thân, biết ơn may mắn đã mỉm cười với mình.
Mình không mất gì cả. Vai diễn này cho mình kinh nghiệm, danh tiếng và sự công nhận. Xuất phát điểm của mình là từ khó khăn đi lên, cho nên áp lực là thứ cần thiết và mình phải tập làm quen để làm nghề. Thậm chí mình còn rất biết ơn những khó khăn đã xảy ra trước đó để mình thêm hiểu hơn về bản thân mình, để đến khi vai diễn này đến với mình, mình đón nhận nó với một tâm thế rất bình thản.
Bạn từng nhắc tới 1 năm ở Sài Gòn không có việc, và nếu 1 năm sau đó nữa Mắt Biếc vẫn không xảy ra thì bạn còn tích cực như bây giờ không?
Mình nghĩ mình vẫn tích cực. Mình không biết tại sao nhưng mình có niềm tin rằng: khi mình có cố gắng, có ngọn lửa nhiệt huyết bên trong thì khi mình làm điều gì đó, dẫu không thành công được như mọi người thì cũng phải được 50% của mọi người.
Chắc chắn là có rồi, nhưng với mình mọi thứ đều là cơ duyên. Cũng có rất nhiều cơ hội mình bỏ lỡ, hoặc bỏ lỡ mình, cũng có lúc mình thấy mọi người làm được nhiều quá. Nhưng mình sẽ không dành thời gian để suy nghĩ nhiều về những điều đã qua. Mình muốn nhận lời những dự án mà mình cảm thấy có thể toàn tâm toàn ý cho nó. Đó là quan điểm làm nghề của mình. Có thể với nhiều người nghề nào cũng có thời, phải tranh thủ. Dù vậy, khi mình xác định sẽ đi lâu dài trong nghề thì cơ hội luôn có cho mình. Nếu không còn tuổi trẻ nữa thì mình sẽ đóng vai già thôi!
Tất nhiên, mình thích từ lúc nghe demo và đã mở lời với anh Kawai (đạo diễn MV) cho mình được tham gia dù còn chưa biết kịch bản và chưa biết chị Văn Mai Hương có đồng ý hay không (cười). Với mình âm nhạc có khả năng đem lại sự kết nối cho người nghe, giống diễn xuất thôi, nó đem lại sự đồng điệu. Cho nên mình lắng nghe trực giác của mình và hình dung ngay về một câu chuyện khiến mình hứng thú.
Khi biết thông tin về vai diễn này, mình tương đối bất ngờ. Mặc dù mình có nhiều bạn bè thuộc giới tính thứ ba, nhưng thể hiện nó làm sao để không lố thì mình đã phải tìm hiểu rất nhiều dự án phim về LGBT để hiểu và cảm nhận nhân vật. Với mình thì thực sự vai diễn này rất khó, rất khác với mình. Nhưng dự án nào mình đã nhận lời mình đều tâm huyết với nó. Như chị Hương từng chia sẻ, khi ở trên set quay dù ai trêu đùa gì mình cũng không cười, mình luôn tập trung và muốn làm việc với sự tập trung đó.
Mình nghĩ đó cũng là một cách để làm gương cho các bạn trẻ khác. Nhiều người nghĩ rằng làm việc phải thân thiện và vui đùa, nhưng với những vai diễn đòi hỏi nội tâm, nếu mình không tập trung hết sức sẽ ảnh hưởng tới chính công việc của mình và với cả đoàn.
Mình đã, đang và sẽ luôn tâm huyết. Mình thấy mình còn rất nhỏ bé trong thế giới này. Thị trường Việt Nam đã nhỏ rồi, mà bản thân mình còn là người mới nữa, những dự án mình tham gia cũng ít và chưa là gì cả. Chưa kể mình còn đang tìm những dự án bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Còn rất nhiều điều mình muốn làm nên sẽ chưa thể mất đi cái gọi là tâm huyết đó.
Có lẽ là có, mình muốn thử sức với nhiều vai diễn đi sâu hơn về nội tâm nhân vật, mình sẽ tiết lộ một chút đó là dự án cuối năm nay rất mong được ra mắt. Ngoài ra mình cũng may mắn gặp gỡ những người bạn làm những lĩnh vực nghệ thuật khác nữa, nên ở thời điểm hiện tại mình cũng rất muốn trải nghiệm và khám phá thêm những khía cạnh khác trong con người mình. Mặc dù không phải mình lấn sân sang lĩnh vực khác, nhưng đó có lẽ vẫn luôn là cơ duyên khi mình sẵn sàng.
Mình nghĩ âm nhạc phụ trợ cho công việc diễn xuất. Nó đem lại sự đồng điệu, nuôi dưỡng cảm xúc và nội tâm của mình. Còn lấn sân thì mình chưa dám chắc. Với bản thân mình, diễn xuất vẫn là công việc đúng là mình nhất và muốn hết mình cho nó nhất.
Cậu bé rất là dũng cảm! Dám thể hiện những điều đã từ rất lâu cậu không dám nói ra và dám chứng minh cho mọi người thấy những gì hồi bé mình nói là điều mình thực sự mình mong muốn.
Cảm ơn Trần Nghĩa về buổi trò chuyện này!
Bình luận