Cuộc đối đầu cân não giữa Phương Nam và Khánh Thy không chỉ là lời tuyên chiến giữa 2 bên mà một lần nữa, Nam đã thẳng tay gỡ chiếc mặt nạ đau khổ, thương tâm mà Thy gồng gượng đeo bao lâu nay.
Đứng trước một người đã quá hiểu mình, Khánh Thy cũng không ngần ngại thể hiện rõ con người thật của mình, thừa nhận mình thuê người gây sự với ông Sinh vì cô coi đó là cái giá mà ông phải chịu. Thy không thỏa mãn với quãng thời gian bằng nửa đời người của ông Sinh phải ở trong tù nên cô muốn ông tiếp tục trả giá bằng quãng đời còn lại. Có vẻ như ngày nào ông Sinh được yên ổn, hạnh phúc bên Nam là ngày ấy Thy không thể thanh thản chấp nhận.
Viện cớ Nam là con của ông Sinh mà Thy muốn Nam ra đi với 2 bàn tay trắng và biến mất trong cuộc đời mình. Phải chăng Thy chưa bao giờ nguôi ngoai sự ghen ghét, đố kỵ trước những hạnh phúc của Nam mà Thy có phấn đấu cả đời cũng không có được? Phải chăng Thy muốn mình độc chiếm vị trí dâu con của nhà họ Hoàng, để những đứa trẻ do cô sinh ra sẽ là những người thừa kế duy nhất của HF.
Sự ích kỷ và tham vọng của Thy không thể qua được mắt Nam. Đứng trước lời đề nghị vô lý đến ngang ngược đó, Nam không ngại cười vào mặt Thy và dõng dạc tuyên bố “Sự bất hạnh của đời người thường do người đó tạo ra. Đừng hận thù nữa”. Nam chưa bao giờ bị những lời mạt sát, buộc tội của Thy làm lung lay ý chí, niềm tin vào bản thân và bố mình. Đối diện với nhau, Thy có lẽ luôn là người mất kiểm soát, run lên vì tức giận còn Nam vẫn giữ được bản lĩnh và lập trường của mình.
Tuy nhiên, khi chỉ còn một mình, Nam lại nghĩ về những người trong gia đình Long, những người mong muốn sự yên ấm, hòa thuận hơn ai hết. Có lẽ với một người luôn nghĩ và hi sinh cho người khác, Nam luôn tự trách mình là người mang đến rắc rối, khiến mọi người khó xử. Bởi lẽ chuyện là do bố Nam gây ra, Nam lại là người về làm dâu sau Thy nên cô không giấu được suy nghĩ “Nếu không có cô hay nếu cô và Long chia tay…”. Những lời này đâu có dễ dàng thốt ra khi mà cô yêu thương, trân trọng gia đình chồng như ruột thịt, nghĩ đến việc phải rời xa họ thôi cũng đã khiến trái tim cô thắt lại. Vậy mà nếu cách đó có thể giúp mọi chuyện ổn thỏa, Nam vẫn chấp nhận chịu thiệt thòi và nỗi đau về riêng mình.
Tất nhiên, Long không bao giờ để chuyện đó xảy ra, anh không thể chịu đựng việc để Nam phải chịu tủi hổ mà rời bỏ anh thêm 1 lần nữa, để anh phải sống trong dằn vặt, đau khổ và coi thường bản thân như 3 năm về trước. Bằng ánh mắt, lời nói của mình, anh đã khiến những suy nghĩ “linh tinh” kia của Nam tan thành mây khói và tin tưởng vào sự che chở, gánh vác của anh.
Không những thế, Long không ngại “dằn mặt” em dâu. Tuy mang theo một chiếc bụng bầu và gương mặt “ngây thơ vô số tội”, nhưng Thy chưa bao giờ đủ tầm qua mặt được Shark Long.
Có vẻ như Thy chưa bao giờ may mảy suy nghĩ đến cảm xúc và tâm trạng của mọi người xung quanh, đặc biệt là gia đình nhà chồng. Một phần vì cô cho rằng mình đúng, một phần do bản tính ích kỉ, muốn gây áp lực để Nam ra đi, và đâu đó Thy luôn cho rằng người gia đình Huy coi mình là người ngoài, nên cô không màng đến cảm nhận của họ.
Khi trong gia đình bao trùm không khí ngột ngạt, bản thân Huy dù hiểu, thương và lo lắng cho vợ, nhưng cũng không thể kìm lòng mà nói ra những suy nghĩ của mình.
Tuy không nói rõ ràng nhưng có lẽ Huy cũng muốn Thy nhìn nhận mọi chuyện đến mức này đều từ phía Thy, nếu cô chịu mở lòng, chịu nhìn nhận rằng tất cả mọi người đã xuống nước với cô thì có lẽ mọi việc sẽ không khó xử như vậy. Vì ai mà Nam bỏ đi, vợ chồng Nam – Long vừa kết hôn không được bao lâu thì phải chịu cảnh “Anh ở đầu sông, em cuối sông”, bố mẹ chồng khó xử, bà nội ngày đêm mong nhớ Nam mà phát bệnh nặng hơn? Nhưng trước mặt Thy, không ai nỡ trách cô một câu vì nghĩ và thông cảm cho Thy. Còn Thy thì sao?
Nỗi hận thù của Thy là điều dễ hiểu, nhưng buông bỏ được sẽ khiến cho mọi người đều hạnh phúc, kể cả Thy. Huy cũng bày tỏ tâm trạng khó xử khi không muốn vợ khổ nhưng không giúp gì được. Có thể thấy, bản thân Huy cũng xác định rất rõ ranh giới giữa việc yêu thương Thy và tiếp tay cho Thy trong việc giải quyết ân oán này.
Trong khi Huy luôn là người sáng suốt, tỉnh táo và nhìn nhận mọi việc một cách rộng lượng, bao dung thì Thy lại lún sâu thêm vào cạm bẫy của sự thù hận. Thy tiếp tục thuê người làm hại ông Sinh, cô quên rằng cầm bùn ném người khác thì tay mình bẩn đầu tiên.
Thật tiếc, “thế gian được chồng thì hỏng vợ”.
Thy đến gặp Dũng và thấy em trai mình ngồi vắt vẻo, gác chân lên bàn trong phòng Giám đốc, căn phòng trước đây là của ông Tấn. Khi biết em trai mình đã trở thành Giám đốc, cô không khỏi bất ngờ đến hoảng hốt.
Có lẽ Thy chưa bao giờ hết coi thường sự bất tài vô dụng của Dũng. Không những thế, cô thừa thông minh để thấy được sự bất thường trước sự thăng tiến quá nhanh này. Trong khi Dũng đang hả hê với thành tích trên trời của mình thì đầu Thy đã vội nhảy số và có những nghi vấn nhất định.
Dũng ơi, đừng thấy hào quang mà vội tưởng là vinh quang.
Và dù có mang cái mác Giám đốc đến gặp Diệp, với tình cảm sâu nặng của cô dành cho Dũng bao lâu nay thì Diệp vẫn nhất định chọn Nam, vì với cô, Nam còn hơn một người chị ruột. Tuy sự lựa chọn ấy vào thời điểm này có làm cho bà Bích “tiếc rẻ” nhưng Nam chắc chắn sẽ rất ấm lòng vì có Diệp yêu quý cô như vậy.
Có lẽ sau khi thử đối đầu với ông Tấn và vật lộn một mình trên con đường minh oan cho chính mình, ông Sinh đã nhận ra việc nói chuyện với Nam - Long là phương án khả quan hơn. Ông Sinh không dám chắc 100% việc mình bị án oan, nhưng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, ông đã thắp lên một tia hi vọng để giúp mọi việc được tháo gỡ.
Phải chăng khao khát tìm lại được công lý, dù nhỏ nhoi, le lói nhưng cũng chiến thắng những lo lắng, nghi ngại trong lòng ông Sinh bấy lâu nay. Việc ông kể ra sự thật sẽ giúp cho việc điều tra của Long có định hướng hơn, tập trung vào tìm Chiến "Chó" và theo dõi mối quan hệ của ông Tấn – Bà Sa. Mọi việc chắc hẳn sẽ nhanh được đưa ra ánh sáng.
Bình luận