Còn nhớ những ngày Hà Nội giãn cách xã hội theo chỉ thị 16, tôi tìm được dòng tin xin giúp đỡ của em trên mạng xã hội. Trong số những người tôi liên hệ để giúp đỡ thực phẩm, nhu yếu phẩm, em là người tôi ấn tượng nhất.
Em đang làm bảo vệ để trang trải cuộc sống cho bản thân và các em nhỏ mới lên Thủ đô học đại học. Dịch bị mất thu nhập, mấy đứa nhỏ không có đủ đồ ăn. Nhưng khi ấy, em có nhắn tin xin phép tôi chia thịt cho chị lao công và hàng xóm cùng xóm trọ. Em bảo: “Mọi người đều khó khăn chị ạ, em may mắn nhận được giúp đỡ thì cũng muốn chia sẻ dù em cũng không đủ đầy…”
Hà Nội đã gỡ bỏ Chỉ thị 16 được vài tháng, dù Covid vẫn còn là mối e ngại, nhưng cuộc sống cũng dần trở lại guồng quay bận rộn, đặc biệt vào thời điểm cuối năm. Tôi cũng như bao người quay cuồng cùng công việc, chốt sổ, rồi tham dự những cuộc hẹn tất niên. Đã lâu rồi tôi cũng không vào ứng dụng kia để xem xét. Bỗng nhiên, tôi nhận được tin nhắn từ em, hỏi thăm sức khỏe và báo rằng “Cuộc sống của chúng em đã ổn rồi chị ạ, những món đồ chị gửi cho em ngày ấy có thể nhỏ với chị nhưng với chúng em là lớn lắm”.
Ngày cuối năm nhận được tin nhắn của em, tôi không kiềm được nước mắt. Phần là vì mừng cho em, phần là vì cảm động, hạnh phúc.
Thực ra, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản, số tiền mình dùng để ăn uống, café với bạn bè khi hàng quán được mở cửa thì dùng giúp những người cuộc sống khó khăn vì Covid. Cũng có một vài người quen nói rằng, những người đăng tin ở trên mạng liệu có tin được không, cẩn thận kẻo bị lừa.
Câu nói “Xã hội phức tạp lắm, nó lừa đấy…” trong cuộc đời tôi đã nghe rất nhiều lần. Tôi không còn quá nhỏ để tô hồng cuộc sống, nhưng cũng không muốn đắm chìm trong suy nghĩ xung quanh mình nhiều điều xấu xa. Tôi lựa chọn cách sống mà nhiều người nói là ngốc, tâm niệm có thiệt cũng chả sao, người ta có lừa mình cũng chả sao, miễn là tâm hồn mình thanh thản. Kể cả cuộc sống có màu đen, thì dưới lăng kính của bản thân, tôi vẫn sẽ nhìn thấy điều đáng yêu trong đó.
Dù vậy, có đôi lúc tôi cũng suy nghĩ liệu mình có quá ngây thơ, cũng có khi thấy mình lạc lõng và trăn trở liệu rằng mình có đang chọn cách sống hợp thời. Đã có bao lần tôi hoài nghi, liệu sự tử tế có phải là điều khôn ngoan, và mình được gì sau tất cả. Có những khi cuộc sống không may, tôi trăn trở khi người xung quanh khuyên: "Đừng vội cho đi nhiều quá, để rồi rước thiệt vào thân. Con người ta thường ít khi nhớ tới những điều tốt đẹp họ nhận được, mà chỉ lợi dụng và thấy rằng đó là điều nghiễm nhiên họ đạt được từ mày".
Cho tới hôm nay, câu cảm ơn từ một người xa lạ chưa từng gặp mặt đã khiến tôi cảm thấy 30 năm qua mình đã lựa chọn đúng. Có thể em cũng nghĩ câu cảm ơn ấy không lớn lao, nhưng đối với tôi, nó giúp tôi tự tin hơn về cách sống mà tôi theo đuổi, giống như một lời khẳng định, sự ủng hộ cho những gì tôi đã thực hiện, và tiếp thêm niềm tin cho tôi về cuộc sống. Rằng sự tử tế dù nhỏ bé vẫn luôn có giá trị, rằng cho đi không phải thiệt thòi, mà thực sự mang lại hạnh phúc và sự màu nhiệm. Lần đầu tiên sau tôi thực sự hiểu được cảm giác cho đi chính là nhận lại, và còn nhận về rất nhiều so với những thứ mình trao.
Vì cuộc đời này, sống là để thương yêu!
Bình luận