Một buổi sáng thu Hà Nội, nắng dịu dàng buông trên những tán lá xanh, gió hiu hiu thoảng qua. Tôi ngồi nhấm nháp ly trà thanh thanh, cắm tai nghe những bản nhạc trong điện thoại. Bỗng dưng, trong một khoảnh khắc, khi lời bài hát của Jeremy Zucker – Come thru vang lên, tôi bỗng bật cười, nhớ lại lần đầu tiên tôi nghe bản nhạc này.
Còn nhớ năm ngoái, lần đầu tiên trên taxi, khi nghe radio bật bài hát này, lúc đó tôi đang ngập tràn trong những suy nghĩ miên man, nỗi muộn phiền vất vả mà mình không tài nào tự cân bằng được, lời bài hát khiến cho tôi đồng cảm sâu sắc và cảm thấy như được vỗ về.
“I'm tryin' to realize
It's alright to not be fine
On your own”
“Tôi cố gắng nhận ra rằng không sao cũng không sao. Tự mình!"
Dù biết rằng đời còn dài, dù biết những lý do dẫn đến nỗi phiền muộn thật nhỏ bé, chẳng là gì so với nhiều người đang vất vả bươn chải, tôi vẫn chẳng thể gạt nó sang một bên để vui vẻ tận hưởng những điều kỳ diệu nhỏ bé – cách sống mà tôi vẫn hằng tâm niệm. Và một thời gian dài, mọi thứ vẫn cứ vậy, mặc kệ những cố gắng tôi đã bỏ ra để thoát ra khỏi tình trạng ấy: đọc sách, tập thể dục, viết lách, tập suy nghĩ tích cực. Càng cố vùng vẫy, tôi lại càng như chìm sâu thêm trong vũng bùn. Có những lúc trong đường đời, ta cảm thấy bất ổn, và chẳng thể nào tự xoa dịu bản thân.
Có lẽ bởi đã quen với những tháng ngày an yên, quen với sự phấn khích vui tươi và luôn hướng tới sự tích cực, tôi đã quên rằng, đời đâu chỉ có màu hồng. Nhưng những tháng ngày màu xám tồn tại liệu có phải là xấu, liệu có nên quá lo lắng và bài xích hoàn toàn những nỗi muộn phiền? Cuộc đời vốn là đồ thị hình sin, có chu kỳ lên xuống, nếu cứ hoài mong mỏi chỉ mình niềm vui, ta đã mất đi cơ hội được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc, những giá trị khác biệt xung quanh.
Tới một ngày, dù nỗi buồn còn đó nhưng tôi chẳng cố trốn chạy, chấp nhận rằng: Có những ngày trời âm u, rồi mưa rào, và lạnh giá. Sống tích cực không có nghĩa là mọi thứ luôn phải ổn, và luôn phải có suy nghĩ tươi đẹp. Sống tích cực đôi khi còn là việc chấp nhận những tổn thương, những ngày không ổn, và hiểu rằng, trong cái không ổn, một sự “ổn” nhất định vẫn đang diễn ra hàng ngày.
Bỗng dưng hôm nay, tôi nhận ra lòng mình nhẹ bẫng, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi lại len lỏi. Những bì tị với thế gian, những lo lắng muộn phiền biến mất tự lúc nào mà tôi chẳng hay biết. Không cần phải cố gắng quá nhiều hay xua đuổi sự muộn phiền ấy, tôi chỉ bất chợt nhận ra khi trong lòng cảm thấy vui vì màu nắng vàng rực rỡ. Tôi biết rằng một lần nữa, mình đã vượt qua, khoảng thời gian không mấy tốt đẹp. Đáy vực đã đi qua để mình chuẩn bị bước tiếp vào một chu kỳ mới, chinh phục một đỉnh cao mới.
Người ta vẫn bảo, con người duy nhất mà bạn nên nhìn vào so sánh là chính mình của ngày hôm qua, nhưng tôi thiết nghĩ, có lẽ nên nhìn vào chính mình của một thời gian xưa xưa hơn nữa. Bạn không cần thiết phải lao về phía trước, bó buộc bản thân tiến lên trong mọi thời điểm. Dừng lại để có một nhịp nghỉ, giống như chu kỳ kinh tế hình sin nhưng luôn có một đường thẳng nối những đỉnh cao hướng lên trên, đỉnh sau lại cao hơn đỉnh trước.
Chờ mưa tạnh, nắng về, lòng an nhiên!
Bình luận