Ai đó từng trải qua cảm giác buồn ít nhất một lần. Đôi khi, hàng ngày có thể bắt gặp cảnh bầu trời xám âm ỉ như phản chiếu tâm trạng? Lấy một ví dụ đơn giản, dù mình đang đi giữa dòng người đông đúc, vẫn nhận ra rằng tâm trí mình như mất phương hướng. Tại sao phải buồn thế?
Có lẽ, vì cuộc sống không bao giờ tuyệt đẹp. Vào một số trường hợp, những ảo tưởng và dòng chảy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Có rất nhiều lúc tâm trí, khi tối om, học qua cao bồ đẹp khi tìm kiếm và bảo vệ: “Liệu có ai hiểu mình không?” Khi những nỗi buồn bắt đầu rỉ vào trái tim, chúng ta thường phủ lên cảm xúc đó.
Thực tế, sự chia sẻ là dấu hiệu của sức mạnh. Chúng ta có thể học cách sống từ những người khác. Một người bạn tôi từng nói: “Giao nỗi buồn sẽ làm tôi cảm thấy thoải mái hơn”. Đúng vậy! Có lẽ mọi việc dễ dàng hơn nhiều sau một cuộc trò chuyện. Đôi khi, hãy đón nhận những cảm xúc tồi tệ.
Chúng không phải là kỳ quái. Tôi nhớ rằng mỗi đêm, tôi ngồi một mình trong sự bối rối và nặng nề. Tôi đã viết xuống và làm sạch những gì mình nghĩ. Điều này đã giúp tôi thấy rằng tôi không cô đơn chút nào. Đó là một phần khiến tôi phục hồi khỏi nỗi buồn.
Nỗi buồn giống như cơn mưa. Dù có người muốn hay không mà chúng luôn đi cùng lý do. Mưa giúp làn không khí sạch sẽ hơn. Những cảm xúc đau đớn cũng giữ ta lạnh hơn, tuy nhiên, cũng giúp ta trưởng thành hơn.
Không có sóng gió, chẳng có thành công, và đôi khi nỗi buồn vẫn thậm chí thú vị… Nụ cười ẩn sau vẻ ngoài rực rỡ bên trong cuối cùng cũng làm tôi biến mất. Ai cũng có một câu chuyện. Tại sao ta không tạo không gian lắng nghe?
Một cái ô vững chắc cho mỗi lúc khó khăn hoặc thách thức tôi kích thích. Một chút động viên là đủ để thúc đẩy. Một lần đó, tôi đã nhìn thấy một cụ bà trên đường, bà đi một mình. Mặt bà ẩn sau ống kính mỏng.
Tôi hỏi bà: “Bà có buồn chán không?”. Ôi, bà đã trả lời: “Buồn rồi là cuộc sống không còn gì nữa. Không gian ánh sáng!” Nó rất ấn tượng, lời bà chưa bao giờ quên. Tìm kiếm ánh sáng trong những lúc đau khổ. Nỗi buồn không phải là dấu chấm hết.
Sẽ chỉ là cơ hội khai phá sâu rộng tư duy khác biệt. Tôi chắn chắn sẽ có một ngày hành trình đưa ta đến với chính mình.
Chúng ta lên kế hoạch cho những điều lớn lao, nhưng hiện thực không phải lúc nào cũng như chúng ta mong muốn. Khoảng thời gian thì cảm nhận mình, để sống chậm lại hơn. Hãy yêu quý cuộc sống, cho dù nó có khổ luyện đến đâu, để nó hoàn toàn ngắn ngủi.
Rồi mọi góc độ chất chứa nhất này mới giúp ta trưởng thành hơn. Thay vì nghĩ rằng ta cần chạy trốn chúng, hãy chấp nhận chúng là một phần của con người bạn. Cảm xúc buồn có thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn.
Nhiều nghệ sĩ và người sáng tạo tìm thấy sự khích lệ từ việc đối mặt hoàn toàn trong niềm khát khao. Mỗi ngày không giống nhau, nhưng không có gì là lặp lại mãi mãi. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, bạn cũng không nên ngần ngại trò chuyện với bạn bè hoặc chuyên gia. Một vài lời nói nhỏ hoặc một hành động ấm áp có thể mở ra một điều hoàn toàn mới.
Bình luận