Khi mệt mỏi quá, hãy đi về nhà!

Đi về nhà, bao lo toan bộn bề như được thổi bay. Đi về nhà để thấy con cái dù có lớn đến mấy nhưng khi ở cạnh bố mẹ cũng chỉ giống như những đứa trẻ mà thôi.

Hashtag: Tản mạn hay Khủng hoảng của người lớn

“Đường về nhà là vào tim ta

Dẫu nắng mưa gần xa

Thất bát, vang danh

Nhà vẫn luôn chờ ta

​Đường về nhà là vào tim ta

Dẫu có muôn trùng qua

Vật đổi, sao dời

Nhà vẫn luôn là nhà”

Lâu lắm rồi, tôi mới tìm thấy cái cảm giác đồng điệu đến kỳ lạ khi nghe được một bài hát nào đó. Và thực sự cũng lâu lắm rồi, tôi mới replay lại một bản nhạc không biết bao nhiêu lần chỉ trong một đêm.

Sự kết hợp giữa Đen Vâu và JustaTee trong "Đi về nhà", thật sự đã lấy đi trong tôi thật nhiều cảm xúc và cả những giọt nước mắt. Giai điệu nhẹ nhàng, ấm áp song hành cùng lời rap gần gũi và chân thực. Tất cả đã khiến tôi phải bật dậy, nhoài người với lấy chiếc laptop và ngồi gõ lạch cạch những dòng tâm sự này vào lúc 1 giờ sáng, trong căn phòng trọ nhỏ nơi Thủ đô rộng lớn. 

Mệt mỏi quá thì hãy đi về nhà!

Khi “bỗng dưng” trở thành người lớn, chúng ta sẽ/phải làm gì?

“Như mọi đứa trẻ khác, lớn lên muốn đi xa hoài”

Cứ nghĩ lại khoảng thời gian còn nhỏ, lại cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch với những suy nghĩ thật nông cạn. Tôi đã từng mong muốn trưởng thành thật nhanh, mau chóng “thoát” khỏi vòng kiểm soát của bố mẹ để có thể thỏa sức vẫy vùng trong những cuộc vui cùng bè bạn. Muốn được tự lập, muốn được ở một mình và làm mọi điều mình thích, dù cho có phải ở trong một căn phòng trọ chật hẹp như thế nào đi chăng nữa. Chỉ muốn đi thật xa, đâu cũng được, miễn là không phải ở nhà, ngày ngày nghe bố mẹ “rầy la”, “cằn nhằn”. Ngày đó chỉ thoáng nghĩ đến thôi, là trong lòng lại hừng hực những khát khao cháy bỏng về một cuộc sống tự do lắm rồi.

“Lao vào đời để kiếm cơm, lao vào đời tìm cơ hội”

Và cuối cùng, cái ngày đó cũng đã đến. Vui vẻ, hân hoan gấp gọn từng bộ quần áo và những món đồ yêu thích vào trong chiếc vali. Miệng mỉm cười, tay vẫy vẫy liên tục tạm biệt mà chẳng hề hay biết rằng bao nỗi lo âu của bố mẹ vẫn đang giữ chặt ở phía sau. 

Làm người lớn, có biết bao áp lực.

Tôi bắt đầu kiếm cho mình những cơ hội việc làm nơi Thủ đô. Nhưng mọi việc lại không dễ dàng mấy. Chật vật mãi tôi mới kiếm được một công việc có văn phòng đại diện ở gần phòng trọ. Mức lương khá ổn, nhưng đối với tôi như vậy là vẫn chưa đủ cho một cuộc sống tại Hà Nội. Tôi còn phải gửi tiền về cho mẹ hàng tháng nữa. Vậy là tôi lại cố gắng kiếm thêm một công việc ngoài giờ, để gọi là có thêm chút thu nhập.

Nhưng cũng chính từ đây, tôi bắt đầu nhận ra, “cuộc sống xa nhà” không hề hoa mỹ như mình đã tưởng tượng. Bởi vì,...

“Bước chân ra là sóng gió, chỉ có nhà mãi an yên

Ngoài kia phức tạp như rễ má và dây mơ”

Ngày ngày, tôi lao mình vào công việc để kiếm tiền, kiếm cơm như một con thiêu thân. Tôi đã quên mất việc chăm lo cho sức khỏe của bản thân và thậm chí là cả diện mạo bên ngoài của mình. 

Đến bữa, thay vì được thưởng thức những món ăn thơm lừng, nóng hổi mà mẹ thường nấu, tôi lại úp vội bát mì, không thì chạy ngay ra đầu hẻm để mua tạm hộp cơm hàng. Chỉ có 2 tháng xa nhà, mà tôi đã sụt mất gần 3 kí.

Chưa kể, hàng ngày tôi phải giải quyết biết bao nhiêu vấn đề xung quanh. Đến công ty thì phải đối mặt với công việc, sếp và đồng nghiệp. Về đến nhà lại phải lo toan tiền thuê trọ, tiền nước, tiền điện,... và ty tỷ những loại phí khác.

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và nhớ nhà. Tôi bắt đầu nghĩ lại khoảng thời gian trước, khi còn ở cạnh bố mẹ, vô lo vô nghĩ dù đôi khi bị cằn nhằn vì những chuyện không đâu.

Và, TÔI MUỐN ĐƯỢC VỀ NHÀ! 

Cuối tuần đó, tôi đã quyết định lên xe khách và làm một chuyến về Hải Phòng với bố mẹ. Chỉ cần hai ngày thôi mà cuộc sống của tôi giống như được hồi sinh vậy.

“Về nhà thấy áp lực nhẹ như bấc, thổi cái là bay”

Bao lo toan bộn bề như được thổi bay. Về với bố mẹ, tôi lại biến thành một đứa con gái quen thuộc suốt hơn 20 năm. Áp lực công việc? Đồng nghiệp sân si? Tiền ăn? Tiền nhà? Bỏ hết đi! 

Khoác bộ đồ ngủ rộng thùng thình chạy quanh nhà, í ới mẹ ơi đồ này, đồ kia của con đâu, cầu cứu sự hỗ trợ của bố khi không may cánh cửa tủ bị kẹt. Tất cả khiến tôi chợt thấy, cuộc sống khi ở nhà thực sự vẫn là tuyệt nhất. Tôi chẳng cần phải cố gắng lo toan bất cứ thứ gì, cũng chẳng phải tự làm cái này, tự sửa cái kia. Vì tất cả đã có bố mẹ.

Mệt mỏi quá thì hãy đi về nhà! - Ảnh 1

“Về nhà để có lúc cho phép mình được ngây thơ”

Người ta nói, con cái dù có lớn đến mấy nhưng khi ở cạnh bố mẹ cũng chỉ giống như những đứa trẻ mà thôi.

Trước đây, tôi cứ nghĩ điều đó thật vớ vẩn. Lớn là lớn, nhỏ là nhỏ, chứ làm gì có chuyện đấy. Nhưng đến giờ, tôi ngộ ra là mình đã sai. Bố mẹ vẫn cứ nhắc nhở tôi phải ăn cái này, mặc cái kia, rồi đi ngủ sớm, chớ thức khuya,... Những điều mà ngày trước chỉ cần nghe thấy thôi là tôi đã thấy khó chịu rồi lẩm bẩm “Con biết rồi!”. Ấy thế mà cuối cùng, tôi cũng chỉ biết để đấy, chứ còn làm được đâu.

Cuối tuần, mấy đứa trong xóm chơi với nhau từ cái thuở bé tí tẹo, tụ tập lại ngồi buôn dưa bán lê mà tôi vui biết mấy. Biết bao nhiêu kí ức ùa về, khiến tôi cảm giác như mình đang bé lại, giống như một đứa trẻ cách đây cả chục năm trước vậy.

Trở về thực tại, tôi đang ngồi trong căn phòng trọ của mình rồi. Mặc dù chỉ khoảng chục mét vuông, mà sao tôi lại cảm thấy trống trải, lạnh lẽo và nhớ nhà đến vậy. Quả thật không đâu bằng nhà, cũng chẳng ai bằng bố mẹ. Khi còn nhỏ thì chỉ muốn lớn thật nhanh để được đi thật xa. Vậy mà lớn lên rồi, lại chỉ muốn được bé lại và quấn quýt trong vòng tay của bố mẹ mãi mà thôi.

Đối với tôi bây giờ, “Hạnh phúc chỉ đơn giản là được về nhà.”

 

Bài liên quan

News feed