Câu chuyện về một người phụ nữ quê Hưng Yên đã hi sinh bản thân, từ chối sự che chở của những người đàn ông khác để một mình nuôi con ăn học thành tài đã lấy đi không ít nước mắt của nhiều người.
Nhân vật chính trong câu chuyện có tên là Nguyễn Thị Lánh, 59 tuổi, hiện đang sinh sống Dạ Trạch, Hưng Yên. Cách đây 34 năm, khi còn là một cô gái trẻ đẹp, làm y tá tại bệnh viện tỉnh Lai Châu, chị Lánh yêu và mang thai với một sinh viên là con của lãnh đạo tỉnh.
Tuy nhiên, mối tình của chị khi ấy bị gia đình bạn trai cấm cản vì không môn đăng hộ đối. Ngay cả cái thai trong bụng của chị cũng không được mẹ anh chấp nhận. Để chia lìa đôi lứa, vị lãnh đạo tỉnh này còn đưa con trai mình trở về quê ở Thanh Hóa, mặc chị Lánh một mình vượt cạn vào năm 1987. Đứa trẻ ra đời và được đặt tên là Nguyễn Văn Linh. Thời đó, chị còn bị cơ quan kỷ luật và còn bị định kiến xã hội lúc bấy giờ không chấp nhận mẹ đơn thân.
Tuy nhiên, trước những nhục mạ, chê trách đó, chị vẫn một mực hi sinh bản thân để nuôi dạy đứa con trai đầu lòng bé bỏng. Để con trai được đầy đủ như bao trẻ khác, chị đã không ngại khó khăn, dù mưa bão hay nắng gắt, thậm chí chị cũng sẵn sàng từ chối những người đàn ông muốn che chở cho mẹ con chị, để dồn hết tình cảm và tâm sức dành cho cậu con trai.
Sống sót sau một trận lũ quét, chị Lánh ôm con trở về quê ngoại ở Dạ Trạch, Hưng Yên, chị được chính quyền xã cấp cho mảnh đát làm chỗ nương thân. Một thời gian sau, chị Lánh đưa con lên Hà Nội và sinh sống bằng nghề bán rau rong. Tờ mờ 3 giờ sáng, chị ra cầu Long Biên lấy hàng xong rồi về nhà đánh thức con dậy. Cứ ngày ngày, con bám theo dải quang, mẹ gánh rau đi bán rong khắp phố phường.
Khi cậu bé Linh bước vào tiểu học, chị Lánh chuyển sang nghề đi cân dạo vì công việc bán rau trước đó gặp nhiều khó khăn. Chị vay mượn khắp nơi để góp tiền chung mua cân điện tử, ban đầu chỉ là cái cân vác vai, về sau mới là cái cân đẩy.
Kể từ bắt đầu với nghề cân dạo, chị Lánh bất chấp đội nắng đội mưa đi khắp các nẻo đường, khắp các ngõ ngách. Khi ấy chị chỉ nặng 37kg, cực khổ là vậy nhưng hầu như chị chưa bao giờ than vãn điều gì bởi lẽ chị muốn được làm nhiều nhất có thể để nuôi con ăn học.
Chị Lánh cứ thế gắn bó với nghề cân dạo và nuôi con cho đến khi cậu con trai Linh đỗ vào Đại học Xây Dựng. Có lẽ điều duy nhất mà ông trời ban cho chị Linh đó chính là cậu con trai có hiếu. Biết ơn và không phụ lòng mẹ, Nguyễn Văn Linh từ nhỏ đến lớn luôn chăm học và học rất giỏi. Sự cố gắng đã mang lại phần thưởng xứng đáng khi Linh nhận được học bổng sang Pháp khi còn đang là sinh viên. Sau đó anh tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, xin được việc tại Pháp và hiện có cả hai quốc tịch Việt - Pháp.
Tuy đã nghỉ công việc cân dạo, nhưng mỗi khi nhắc đến nó, chị Lánh lại bồi hồi nhớ về những ngày tháng chăm con, tuy cực nhưng cũng rất đáng nhớ vì nhờ như thế chị mới có thể nuôi con thành tài như ngày hôm nay.
Bình luận