Ngày cuối năm 2020 quay cuồng trong công việc, một lần nữa những tin tức ập tới làm mình ngỡ ngàng. Một chút bất ngờ xảy đến, làm giảm bớt đi niềm vui đã vài ngày lan tỏa trong tim. Tôi đã ngỡ đó là một “phép màu” của Giáng sinh, một “happy ending” sau bao ngày chênh vênh đã không xảy đến như dự định. Tiếc là mọi thứ đã không đi theo kế hoạch. Nhưng ngỡ ngàng không kém, tôi không thấy buồn…
Có lẽ bởi vì quá bận rộn, nên chẳng thể để cảm xúc đó len lỏi vào ngôi nhà bình yên trong trái tim. Hoặc có chăng vì niềm hạnh phúc khi chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ bước lên chuyến xe muộn cuối ngày để về với gia đình, về với nơi ấm êm, với những kế hoạch ngọt ngào của kỳ nghỉ lễ bên nhau đã lấn át nỗi buồn nhỏ nhoi ấy. Hoặc cũng có thể vì em, cô gái tôi chẳng quá quen thân, đã buồn hết nỗi buồn của cả thế giới cộng lại.
Ngày cuối năm giữa đống sổ sách ngút ngàn, thật nhiều công văn cần giải quyết, tất cả dồn lại vào một mình em. Khuôn mặt em hiếm hoi nở nụ cười, bàn tay làm việc như một cái máy rệu rã sắp hỏng, nhưng bị bắt buộc phải tiếp tục. 6h tối, điện thoại em liên tục sáng lên bởi những tin nhắn từ mẹ chồng giục về.
Phải, em là một bà mẹ trẻ vẫn chưa quen với vai trò mới này, không có nhiều tiền, sống cùng với một người mẹ chồng kỹ tính. Em có một sự nghiệp có lẽ không phải quá xuất sắc như nhiều người có được, một chỗ làm việc không quá hiện đại, và công việc văn thư có lẽ hơi tẻ nhạt. Giữa những bộn bề cuối năm, khi mà ai cũng đang giục giã em làm điều họ muốn, rồi trách móc khi có một thứ gì đó không đi đúng hướng, cô gái nhỏ thốt lên: “Không biết bao giờ cuộc đời em mới tốt đẹp hả chị!”
Câu nói như cứa vào tim gan tôi, khiến tôi phải chậm lại một nhịp, nhanh chóng gạt những sự bận bịu, những nỗi thất vọng thoáng qua của việc “phép màu biến mất” để xoa nhẹ đôi vai em. Cũng không biết phải an ủi thế nào, bởi tôi không hiểu em, và bởi chính tôi cũng đang chật vật trong một ngày chênh vênh, kết thúc một năm chênh vênh. Nhưng có lẽ, sự chênh vênh ấy chẳng là gì so với sự chênh vênh của em.
Một năm giữa đại dịch, khi chưa kịp quen với việc làm vợ, làm con dâu, em trở thành một người mẹ. Khi quay lại chỗ làm sau kì nghỉ sinh, người ta chuyển em sang một vị trí mà em chẳng hề mong muốn. Mọi thứ thay đổi bất thình lình và em chưa kịp quen với biến chuyển ấy, cũng như cả thế giới chao đảo vì chưa kịp quen với cuộc sống “bình thường mới”, sau đại dịch.
Và tôi nhận ra mình thật may mắn biết nhường nào, khi vẫn có một công việc mà tôi cảm thấy không quá sức, một mức lương không quá thấp so với mặt bằng chung. Rằng ít ra sau những bận bịu ở chỗ làm, đón chờ tôi tại nhà là một mái ấm để nghỉ ngơi, chứ không phải thật nhiều trách nhiệm, áp lực khác. Và ít ra, khi buồn, tôi có thể tâm sự với nhiều người quan tâm tới mình, chứ không phải một đồng nghiệp lạ hoắc chỉ quen nhau đôi tuần.
Bởi vậy, khi ngồi trên chuyến xe về nhà, làm một bài trắc nghiệm vui trên trang báo mạng, tôi vẫn tích chọn “Hạnh phúc và bình yên” khi được hỏi “Năm vừa qua của bạn như thế nào?”. Một năm chênh vênh, nhiều biến động, nhưng vẫn an yên.
Sáng đầu tiên của năm mới, thức dậy giữa ngôi nhà với sự ấm áp hạnh phúc khi ở bên gia đình, ngó nhìn những con số đáng yêu trên cuốn lịch “1/1/2021”. Ngày đầu tiên của thập kỷ mới. Mười năm qua đi như một cái chớp mắt! Và thật tuyệt, khi cuối cùng, tôi đã có thể “không buồn” giữa những ngày chênh vênh, ung dung đón nhận những thay đổi, những điều không đi theo kế hoạch, và cảm thấy đời thật đẹp!
Bình luận