“Cuộc tình dĩ vãng đã trôi đi vào quên lãng, Kỷ niệm cũng chỉ là cơn sóng mơ hồ...”, tiền về Nguyễn Hải Huy lấy một câu hát đăng lên Facebook, đi kèm hình ảnh đang ăn mừng một bàn thắng ở sân Cẩm Phả. Đúng là cái thời khán giả được thấy những bàn thắng tưng bừng trên sân đội Than Quảng Ninh đã đi vào dĩ vãng thực sự.
“1 ngày buồn...”, Mạc Hồng Quân cũng cảm thán, với 1 tấm ảnh với phông nền là những CĐV bóng đá Quảng Ninh.
“Hơi buồn”, là tâm sự của hậu vệ Xuân Hùng. Than Quảng Ninh không còn được chấp thuận đăng kí tham dự mùa giải năm sau. Đội bóng này còn tồn tại nữa hay không, thì Hải Huy, Mạc Quân và Xuân Hùng, chẳng ai có thể biết được.
Thằng ấy là thằng yêu vợ nhất bóng đá Việt Nam đấy, nó đi thi đấu xa nhà, mỗi lần về thăm vợ, là lại tòi ra thằng cu...
Ông đang nuôi nguyên cả bộ tứ hậu vệ đấy, nhất ông, chỉ được cái giỏi đẻ...
Thôi, tôi đi triệt sản đây, không đẻ nữa đâu, các ông đừng bảo có thêm đứa con gái nữa nhé... Đó là những câu đùa vui vẻ mà đồng đội, bạn bè hay nói với Xuân Hùng, cầu thủ hiện đang khoác áo Hồng Lĩnh Hà Tĩnh, và từng có 6 năm chơi cho đội bóng Than Quảng Ninh.
Đồng đội khác chỉ 1-2 nhóc, riêng Hùng 4 đứa con, và đều là con trai. “Đẻ 1 đứa, rồi thêm đứa nữa, rồi vợ em lại có bầu. Vợ chồng em cũng thích đông con, ok đẻ luôn, rồi đi siêu âm thì ối dời ôi, sinh đôi, thế là em tận 4 thằng nhóc, nhà lúc nào cũng như cái chợ vỡ”, Hùng chia sẻ.
“Đợt giãn cách vì dịch, cả nhà em giờ đang ở Mộc Châu quê vợ. Trên này không khí thoáng đãng, mát mẻ, lại đỡ dịch bệnh hơn nên khi V- League nghỉ thi đấu, rời đội, thì vợ chồng em quyết định về Mộc Châu. 4 ông con như này, ngày trông chúng nó đủ mệt, nhưng cũng vui, chẳng có thời gian mà buồn ấy...”
Nói là chẳng có thời gian mà buồn, nhưng trên Facebook của mình, Hùng đăng lại hình ảnh đội hình Than Quảng Ninh thi đấu V- League 2019, rồi viết “Nhìn đội hình giờ mỗi ông một màu áo”. “7 năm với Than Quảng Ninh, nhiều kỉ niệm khó quên. Thỉnh thoảng thấy nhớ, tất cả chỉ còn là hoài niệm...”.
Xuân Hùng, Hải Huy, Xuân Tú, Vũ Minh Tuấn, Mạc Hồng Quân, Thanh Hòa, Quách Tân... từng là một đội bóng. Họ chơi bóng cùng nhau, trở thành một tập thể tạo ra những thách thức ở V-League. Họ đã có những năm tháng bên nhau không thể nào quên ở đất Mỏ, cùng nhau tạo nên những ngày hội rực rỡ cho bóng đá Quảng Ninh.
Những ngày tháng ấy, giờ đây trở thành kí ức đẹp của cuộc đời cầu thủ, của đời trai trẻ của Xuân Hùng. Kí ức ấy nhiều niềm vui, nhưng có lúc cũng có cả nước mắt.
“Dạo em chấn thương, đi mổ, rồi nằm điều trị, nghĩ lại mà thấy cũng sợ. Mình là cầu thủ, nhìn đôi chân mình, đau đớn, rồi nghĩ giờ mà không đá bóng được nữa, có mà chết đói. Nhớ vợ, nhớ con muốn rơi nước mắt...”.
Rồi bình phục chấn thương, rồi trở lại sân cỏ, ông bố của 4 cậu nhóc lại chiến đấu. “Đẻ 4 thằng, sàn sàn nhau, giống nhau, nhiều lúc em bảo tôi thật không biết ông nào với ông nào đây. Thôi tôi nuôi các ông lớn, ông nào có năng khiếu thì cho đi đá bóng giống bố, được nuôi cơm, tôi đỡ phải nuôi...”.
“Em thấy mình vẫn còn may, giờ vẫn còn theo đuổi được sự nghiệp”. Sau thời gian nghỉ dịch với vợ con, Xuân Hùng xách giày, xách ba-lô vào Hà Tĩnh, tập luyện chờ mùa giải năm sau khai màn.
Than Quảng Ninh giờ còn tồn tại hay không, ai chịu trách nhiệm cho những gì còn lại, Hùng và các đồng đội chẳng ai biết được. Một số cầu thủ để được ra đi, để có giấy thanh lý đã chấp nhận cái thỏa thuận ngầm nào đó là thôi không kiện cáo gì nữa, coi như chấp nhận mất số tiền mà đội bóng này đã nợ cầu thủ.
Xuân Hùng vẫn còn bị nợ lại 1 khoản tiền không hề nhỏ cho những ngày đá bóng ở Quảng Ninh. Với Xuân Hùng bây giờ thì cũng lại “biết đòi ai...”.
Câu chuyện đời, chuyện nghề của Xuân Hùng và nhiều cái tên khác nữa gắn với câu chuyện buồn của đội bóng đất Mỏ, Than Quảng Ninh có cơ hội sống lại để rồi lại góp mặt ở những giải đấu thuộc hệ thống bóng đá Việt Nam hay không? Đây là câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng chắc chắn nếu cái tên đầy hoài niệm này biến mất, đó sẽ lại là một câu chuyện buồn nữa bổ sung vào danh sách những cái tên đầy hoài niệm như Thể Công hay Công An Hà Nội năm xưa.
Bình luận