Không cần phải bàn cãi, sự nổi tiếng của Marlene Dietrich đã vượt qua thử thách của thời gian. Giờ đây, cảm hứng phá cách, những bức ảnh chụp kiểu cá nhân, tư duy táo bạo và phong cách thời trang không thể nhầm lẫn của bà đã trở thành chủ đề cho cuốn sách của nhà xuất bản Pháp nổi tiếng Flammarion với tựa đề “Nỗi ám ảnh mang tên Marlene Dietrich”.
Trong một cuộc hỏi đáp với đồng tác giả Jean-Henry Servat, chủ sở hữu phòng trưng bày người Paris, Pierre Passebon cho biết Dietrich “đã phát minh, truyền bá và phổ biến khái niệm mặc quần áo nam theo cách rất nữ tính”. Cô có thói quen mặc tuxedo và trang phục của những người đàn ông khác trên màn ảnh và vô tình trở thành nàng thơ cho bộ phim “Le Smoking” của Yves Saint Laurent trong nhiều thập kỷ sau đó. Là con gái của một quân nhân, cô thích quân phục và mũ vành cứng dệt chỉ vàng, cô hình dung tủ quần áo của mình là quân phục hơn là trang phục. Passebon lưu ý rằng cô ấy “chưa bao giờ phải đánh nhau với trang phục của mình, không giống như một số nữ diễn viên khác”.
Nổi tiếng về đời tư, nữ diễn viên kiêm ca sĩ gốc Đức đã có một sự nghiệp kéo dài 60 năm từ lĩnh vực điện ảnh đến trình diễn trên sân khấu mở rộng cho tới các hộp đêm. Bên cạnh những hình ảnh từ bộ sưu tập cá nhân của Passebon, cuốn sách nhỏ gọn còn giới thiệu những bức ảnh của ngôi sao màn bạc do một số nhiếp ảnh gia khác chụp. Dietrich cũng là chủ đề của hai cuộc triển lãm bảo tàng là “Marlene Dietrich: Mặc vì hình ảnh” tại phòng trưng bày Chân dung Quốc gia Smithsonian ở Washington, D.C. và triển lãm tại trung tâm nghệ thuật nhiếp ảnh Maison Europeenne de la Photographie ở Paris. Nữ minh tinh tài hoa của Hollywood qua đời năm 1992 ở tuổi 90. Người hâm mộ chắc chắn sẽ tìm thấy nhiều thông tin phong phú về cô khi xem tài liệu “Marlene Dietrich 1901-1992” trong kho lưu trữ phim lớn Deutsche Kinemathek ở Berlin.
Là một người chưa bao giờ ngại ngần làm hình ảnh, trong một cuộc phỏng vấn năm 1960, Dietrich từng trả lời: “Tôi mặc để có hình ảnh đẹp. Tôi không mặc cho bản thân, không mặc cho công chúng, không mặc theo thời trang, không mặc vì đàn ông. Nếu chỉ mặc cho bản thân thì tôi đã chẳng cần bận tâm chút nào. Quần áo làm phiền tôi. Tôi thích mặc quần jean. Tôi yêu quần jean. Tôi mua chúng ở một cửa hàng công cộng - tất nhiên là của nam giới; Tôi không thể mặc quần dài của phụ nữ ”. Theo Passebon, nữ diễn viên nói rằng cô “yêu mến” người bạn của mình là nhà thiết kế Madame Grès, điều mà cô đã không nói khi nhắc đến Coco Chanel. Trong một lần được Chanel chuẩn bị trang phục, Dietrich đã “thẳng thừng từ chối” nhìn tên công ty vì lý do “cách cô ấy cư xử với người Đức trong Thế chiến thứ hai,” (Coco Chanel bị đồn là gián điệp hai mang của Đức Quốc xã), Passebon kể. Khi Bộ trưởng Tuyên truyền Đức Joseph Goebbels mời cô trở lại Đức, Dietrich đã từ chối.
Quãng thời gian làm việc tại các hộp đêm ở Berlin đã truyền cảm hứng cho cô nhiều năm sau khi cô trốn sang Mỹ. Dietrich đã học nghệ thuật ánh sáng và phục trang từ đạo diễn Josef von Sternberg, người đã phát hiện ra cô và đưa cô vào sáu bộ phim. (Ông đã sử dụng ánh sáng hiệu ứng bướm cho cô trong phim “Shanghai Express.”) Không phải là một người dễ tính trong việc chụp ảnh, Dietrich “đã chuẩn bị tất cả, giám sát mọi chi tiết, sắp xếp mọi thứ…. Cô từ chối thực hiện bất kỳ tư thế nào không hấp dẫn, Passebon nói. Đến nỗi cô đã thường tự chụp hình cho mình.
Sự biến đổi của cô từ một nữ diễn viên châu Âu đầy đặn thành hình tượng cô gái California liễu yếu đào tơ xảy ra nhờ được “thiết kế” từ trước. Trong khoảng thời gian quay phim "Blue Angel" ở Đức và bộ phim Hollywood đầu tiên của Dietrich - "Morocco", đạo diễn Sternberg đã làm cô ấy gầy đi bằng cách đưa cô vào chế độ ăn kiêng "mà cô ấy đã tuân thủ từng chữ một", theo Passebon.
Là một nghệ sĩ có khả năng ứng biến nhanh trên phim trường, Dietrich cũng rất sáng tạo khi may áo lót thành váy để có thể chuyển động một cách thoải mái hơn. Trong chuyến lưu diễn cuối cùng của mình, cô quyết định mặc một chiếc áo khoác dài bằng lông vũ tơ màu trắng siêu nhẹ như mặc lên mình một tuyên ngôn thời trang đầy ấn tượng. Dietrich đã từng nói: “Cả đời tôi, tôi đã thể hiện sự hào nhoáng trong một không khí mà không có gì ngoài sự quyến rũ. Mọi người đến không phải để gặp tôi, mà để chiêm ngưỡng tôi ”.
Bình luận