Mùa thu Hà Nội, mùa người ta chỉ muốn đến chứ chẳng ai muốn rời đi
- NA
- Đăng lúc: Thứ hai, 12/10/2020 10:57 (GMT +7)
Mùa thu Hà Nội luôn đẹp đẽ và đáng yêu một cách kỳ lạ. Hương vị mùa thu khiến ta đã đến một lần rồi sẽ muốn ở lại mãi.
“Thu sang bao giờ làm vòm mây non. Từng con đường nhỏ quanh quanh phố nhỏ. Ngập ngừng lá úa trầm mặc ngõ trước. Một bông vàng cúc vừa hé sau vườn", những ca từ trong lời bài hát của nhạc sỹ Đỗ Bảo vang lên chầm chậm hoàn toàn ăn nhập với không gian yên tĩnh của quán cà phê nhỏ nơi cuối ngõ. Nhìn xung quanh, vài chậu hoa mười giờ chỉ còn toàn lá, thêm cơn gió đầu mùa bất chợt từ đâu thổi đến, tôi biết chắc, Hà Nội đã sang thu thật rồi..
Mùa thu và Hà Nội chẳng biết từ bao giờ đã là cặp bài trùng ăn ý đến kỳ lạ. Cứ mùa thu là nhớ Hà Nội, mà đến Hà Nội thì ắt hẳn phải đến vào mùa thu. Tại thành phố này, khi vừa trải qua những cơn nóng dai dẳng suốt mùa hè, dường như cây cối và cảnh vật vội vàng trút bỏ lớp “chống nắng” dày cộp để tranh thủ tận hưởng không khí của mùa thu trước khi khoác khăn bông đón những đợt gió mùa đông bắc đầu tiên.
Hàng cây ven đường cũng xanh hơn một chút, nắng chiếu xen qua những kẽ lá của nhành hoa ban trên đường Bắc Sơn cũng dịu dàng hơn đôi phần và con đường Phan Đình Phùng hình như cũng xuất hiện nhiều những chiếc xe đạp chở hoa hơn thường lệ để phục vụ cho nhu cầu chụp ảnh của chị em.
Mùa này mặc áo dài là đẹp nhất. Trời không nóng quá, cũng không lạnh, trong tiết trời thu, đôi lúc thoáng một làn gió thổi làm những tà áo sắc xanh tím đỏ vàng vô tình bay nhè nhẹ khiến nhịp chân cũng trở nên thướt tha một cách kỳ lạ.
Mùa thu quyến rũ bởi chứa trong đó là cả sắc trời thu xanh trong, cả hương thu nồng nàn thoang thoảng mùi hoa sữa khắp các ngõ phố và cả vị cốm non thơm dẻo mùi gạo mới. Chẳng thế mà dù cốm có quanh năm bán trong những túi nilong hút chân không ướp lạnh tiện mang đi khắp bốn bể, nhưng người bạn phương xa vẫn chờ đến mùa thu để nhắn nhủ nhờ lên làng Vòng vào nhà người bạn quen, nhờ bà cụ giã cho mẻ cốm mới gói bọc trong lá sen rồi buộc gọn gàng bằng sợi rơm và khăn gói mang sang xứ người. Chắc hẳn khi người nhận gói cốm sẽ mừng húm rồi mở vội ra nhúm chụm đầu ngón tay một lượng nhỏ bỏ vào miệng là thấy sao đã cơn thèm, sao mà nhớ đến thế.
Người ta yêu Hà Nội, từ những điều nhỏ bé mà bình dị như lẽ hiển nhiên vốn có. Sáng thu, tự nhiên muốn dậy sớm, mặc chiếc áo gió mỏng, đổ đầy một bình nước và dắt chiếc xe đạp treo sau nhà ra bơm lại đôi lốp, đạp một mạch lên hồ Tây; đứng ngay ngã ba đường Thanh Niên mà thấy gió hồ thổi mát lạnh cả gáy, thở phào một cái như mọi gánh lo âu được bỏ lại.
Đạp xe quanh vòng hồ, chạy qua mấy đầm sen thấy chỉ còn trơ lại lá, mùa sen mới phải cả năm sau mới có, ấy vậy mà hình như hương thơm của những bông sen nở sáng sớm mùa hè trước vẫn còn như vương đọng lại đâu đây. Yêu mùa thu bởi có những hương vị rất thật như thế.
Hồi đi học nhớ có một câu đại ý như thế này trong sách viết: thơ là thu của lòng người và thu là thơ của đất trời. Đúng rồi, mùa thu là một bài thơ dài mà đất trời đã dệt nên và hào phóng ban tặng con người, và mùa thu Hà Nội phải chăng là một ưu ái lớn dành cho thành phố xô bồ, ồn ào, đông đúc và quá ư náo nhiệt này; bởi có thu nên chuyện gì cũng có thể lắng xuống đôi chút, người với người cười hiền với nhau nhiều hơn và rộng lòng bỏ qua cho nhau cơ hội thứ hai bởi một khi đã đến và yêu thương mùa thu này rồi thì chắc chắn sẽ không muốn dời đi.