Hà Nội một ngày đầu đông se lạnh. Bên tách trà nóng, là hai người đàn ông đã qua thời thanh niên sắp bước vào trung niên.
- "Cậu giờ có thể thành công hơn tôi, nhưng chắc gì đây đã là một cuộc đời đáng sống. Cậu tự do, cậu bay nhảy, nhưng bỏ lại phía sau một người phụ nữ. Tớ tin cô ấy sẽ sống tốt, và cậu bận bịu như thế, thì cô ấy càng phải mạnh mẽ khi nuôi thằng con trai của cậu, dù cậu vẫn là bố nó".
- "Đời sống hôn nhân mà, ông không hiểu được đâu, có những cái khi về sống với nhau rồi không hợp nhau... Dù sao thì ông cũng hơn tôi khi giữ gìn được hạnh phúc gia đình mình".
- "Chẳng có cái gì hợp với không hợp cả, tôi nghĩ cứ như ông, thì chẳng ai có thể hạnh phúc được khi sống với ông cả. Vì sao, vì cái mà ông yêu nhất, là bản thân ông, chứ không phải cái gì khác cả. Đời ông, mục tiêu cao nhất là sống cho mình. Còn với tôi, từ khi tôi nắm tay cô ấy, cho đến ngày tôi lần đầu bế đứa con tôi trên tay, tôi đã xác định, cuộc đời này, tôi không còn sống cho cái bản thân tôi nữa. Cái lúc tôi sống cho tôi, là lúc mình còn trai trẻ độc thân"...
Sinh ra làm đàn ông, đàn ông hãy bị mặc định phải là thằng đầu đội trời chân đạp đất, phải sống một cái cuộc đời hoành tráng.
Thế nên khái niệm “cuộc đời”, khái niệm hạnh phúc của đàn ông rất khác với phụ nữ. Với phụ nữ, hạnh phúc đôi khi nhỏ nhỏ, bé bé thôi, một cái váy, một thỏi son, một tia nắng đẹp, một lời nhắn “em ngủ ngon nhé”, rồi sau đó chỉ mơ về ngôi nhà đầm ấm, bình yên bên cánh cửa, với nụ cười và lời nói “yêu mẹ” của con.
Còn bọn đàn ông, chúng... thích đủ thứ. Phải bay nhảy ngoài kia biển rộng trời cao, phải đứng trên trăm thằng nhìn lên, phải cưỡi sóng đạp gió. Và từ đó, không ít đàn ông, thích sống một cuộc đời hoành tráng, cho mình.
Rồi, vấn đề là đến khi đàn ông gặp đàn bà, họ có dung hòa được những cái ấy với nhau không. Lúc yêu, là hạnh phúc đôi ta. Lúc cưới rồi, thì mấu chốt hạnh phúc của đàn bà, đôi khi lại nằm ở chỗ đàn ông lúc ấy sống vì cái gì, yêu cái gì hơn.
“Từ khi tôi nắm tay cô ấy, cho đến ngày tôi lần đầu bế đứa con tôi trên tay, tôi đã xác định, cuộc đời này, tôi không còn sống cho cái bản thân tôi nữa...
Tôi xác định rằng, cuộc sống của tôi bây giờ, là cho vợ, cho con. Cô ấy đã yêu tôi, bằng tất cả thanh xuân và tâm hồn cô ấy. Cô ấy đã xác định nắm tay tôi, để kiếm tìm và xây dựng hạnh phúc. Khi vợ tôi, con tôi cảm thấy hạnh phúc, thì nghĩa là tôi hạnh phúc.
Ngày hôm nay, có thể tôi bỏ một cuộc nhậu, về nhà nấu cùng vợ bữa tối, ăn cơm cùng vợ con, rồi ngồi vẽ cùng con gái tôi, tôi chỉ cần những niềm vui như thế.
Còn ông, lúc ông khoe thành tích ở giải đánh golf, cũng là lúc vợ ông online hỏi con bị ốm như thế này thì tìm bác sĩ ở đâu. Đời người ta không sống bằng những cái like ông ạ.
Đàn ông khi quay lưng ra đi, trước mặt vẫn biển rộng trời cao. Phụ nữ cũng thế nhưng thanh xuân giờ đã không còn mà còn thêm con, thêm cái và cái danh đã qua một đời chồng. Và để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới sau ngần ấy đèo bòng, chẳng dễ dàng.
Vậy đàn ông sống vì cái gì và yêu cái gì hơn? Câu trả lời là tuỳ người. Thế giới hơn 8 tỉ người, mỗi người mỗi tính cách, đàn ông cũng vậy. Có người sẽ lựa chọn sống vì để đạt được tham vọng về sự nghiệp công danh, có người tham vọng của họ là mái nhà ấm cho người phụ nữ và những đứa con của mình.
Là người phụ nữ, gặp được người yêu bạn hơn chính bản thân anh ta, nụ cười của bạn là hạnh phúc của anh ta, tình yêu của anh ta dành cho bạn đủ lớn, lớn hơn cái tình yêu dành cho chính bản thân mình, thì xin chúc mừng bạn.
Yên tâm, loại đàn ông ấy, vẫn đầy ra ấy. Chẳng dễ nhưng tìm đi rồi sẽ có, giống như cánh cửa, gõ mãi, cũng sẽ có cánh mở.
Còn nếu gặp người đàn ông yêu mình và công việc hơn bất cứ thứ gì? Câu trả lời lại nằm ở chính những người đàn bà, xem họ thực sự muốn phần tiếp theo của cuộc đời mình sống thế nào?!
Bình luận