Ai trong chúng ta chẳng có những lúc mơ mộng. Mơ mộng khiến chúng ta hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn và cuộc sống cũng trở nên màu sắc hơn. Thế nhưng, khoảng cách giữa “mơ mộng” và “ảo tưởng” lại gần đến mức khiến chúng ta đôi lần bối rối, chênh vênh giữa ranh giới mỏng manh này.
Có nhiều kiểu “ảo tưởng” lắm. Ảo tưởng về bản thân, ảo tưởng về năng lực, ảo tưởng trong chuyện tình cảm, ảo tưởng về các mối quan hệ xung quanh,... Nhưng tựu chung lại, “ảo tưởng” đều khiến chúng ta dễ rơi vào trạng thái vỡ mộng và đôi khi dẫn đến sự tuyệt vọng.
Đã bao giờ bạn cảm thấy thật tự tin khi nghĩ rằng mình thật giỏi trong công việc này, công việc kia tại nơi công sở hay chưa? Bạn tin chắc rằng chỉ có mình mới có thể làm được những việc đó và sẽ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, trầm trồ. Nhưng đến khi việc bạn làm lại không được đánh giá cao, bị người khác chê bai, ngay lập tức bạn sẽ bị rơi vào trạng thái hoang mang, thậm chí là không chấp nhận sự thật.
Đã khi nào, bạn nghĩ rằng mình thực sự rất quan trọng với một người nào đó. Nhưng thực ra, sự thật lại không hoàn toàn như vậy. Cứ cho rằng, nếu không có mình, người đó sẽ chẳng thể vui nổi, chẳng thể làm gì. Thế nhưng, không có bạn, cuộc sống của người đó vẫn diễn ra như bình thường. Vẫn vui, vẫn cười, vẫn có thêm những mối quan hệ mới. Tất cả chỉ dừng lại ở sự mộng tưởng về vị trí của bạn trong lòng ai đó mà thôi.
Bạn vẫn luôn cho rằng, mọi cuộc vui vẫn luôn phải có sự hiện diện của mình. Mọi người vẫn hay nói "Không có em, mọi người buồn lắm đấy!". Thế nhưng đôi khi đó chỉ là một lời nói xã giao mà thôi. Mà thực tế là vậy! Không có bạn, mọi người vẫn vui vẻ, bàn tán, trò chuyện rôm rả. Vắng mợ thì chợ vẫn đông. Người đi nhưng những câu chuyện thì vẫn còn đó.
Và quan trọng hơn là thực ra bạn không quan trọng như bạn nghĩ đâu.
Vì thực ra bạn không quan trọng như bạn nghĩ nên đừng mất quá nhiều thời gian quý báu của mình vào việc "thổi phồng" vị trí của mình trong một thế giới rộng lớn như vậy. Nếu cứ tưởng như vậy, người sớm nhận ngang trái chính là bạn mà thôi.
Bình khi mới đi làm cũng đã có một khoảng thời gian như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều đứng top trường, năng nổ tham gia các dự án của trường, tổ chức hội thảo này kia nên khi bắt đầu đi làm, cậu vô cùng tự tin. Đến khi đi làm, cậu sẵn sàng đứng ra nhận việc với câu khẳng định chắc nịch "Em sẽ làm được!".
Cuối cùng, sự năng nổ tự tin nhưng thiếu kinh nghiệm của Bình đã làm cậu chút nữa làm hỏng cuộc hội thảo vì trục trặc đến từ nhà cung cấp. Khi được một chị đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm hơn giải quyết hậu quả vào phút chót, cậu mới hiểu mình đánh giá quá cao so với giới hạn về năng lực mà mình đang có.
Tuấn lại là trường hợp khác. Ở tuổi 29, Tuấn đã là trưởng phòng marketing của một công ty lớn. Mặc dù công việc đều có báo cáo theo tuần, thậm chí khi bận là báo cáo theo ngày nhưng Tuấn thường xuyên can thiệp vào công việc chuyên môn của từng người - bất chấp nhân sự trong team của Tuấn đều là những người đã có kinh nghiệm và đó đều là những công việc họ đã làm hàng trăm lần.
Lý do đơn giản là bởi Tuấn không yên tâm và Tuấn luôn có cảm giác nếu không có mình, nhân viên sẽ chẳng thể nào hoàn thành được công việc. Mãi cho đến lần Tuấn phải đi mổ ruột thừa ngay trước một chiến dịch quảng cáo lớn của công ty. Khỏi nói anh thấp thỏm đến thế nào khi chỉ có thể nằm một chỗ.
Nhưng trái với lo lắng của Tuấn, mọi việc đều rất thuận lợi, buổi ra mắt chiến dịch thành công tốt đẹp bởi mọi thành viên trong team đều rất thạo việc. Họ sáng tạo và có khả năng teamwork tốt, đủ trách nhiệm cho công việc được giao và thực sự không cần chỉ dẫn quá chi tiết từ sếp về những việc nhỏ họ đã rất biết cách vận hành. Lần đầu tiên Tuấn cảm nhận ra mình đã quá đề cao bản thân mà đánh giá thấp năng lực của những người xung quanh. Tuấn quên mất rằng họ đều đã là người trưởng thành và có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực của họ - đó là lý do họ được tuyển dụng vào vị trí hiện tại.
Không ảo tưởng về công việc nhưng Hạnh lại quá đỗi lãng mạn và tự tin vào sức hấp dẫn của mình. Mà thực tế Hạnh cũng có nhiều thứ để mà tự tin, cô xinh đẹp, nhà khá giả, có tài lẻ sống lại biết điều, người thích cô nhiều lắm. Và Hạnh cũng tin rằng với ngần ấy thứ có trong tay, chẳng ai có thể từ chối cô nếu cô bật đèn xanh.
Rồi Hạnh cảm nắng Minh, một kĩ sư tài năng trong công ty đối tác. Cô hạ tự tôn mời Minh đi cà phê, cả hai nói chuyện tâm đầu hợp ý và thường xuyên trao đổi về văn chương, âm nhạc. Hạnh đinh ninh Minh đã thích mình và chuẩn bị cho lời tỏ tình vào một ngày đẹp trời nào đó.
Nhưng khi ngày Hạnh càng bộc lộ nhiều tình cảm thì thứ cô nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt của đối phương. Là những cái tránh mặt, là khoảng cách ngày càng một xa dần và là sự thật rằng trong lòng Minh đó lại là một ai khác không phải Hạnh. Sau cú phũ của crush, Hạnh phải mấy đến 2 tuần để bình tâm trước những câu hỏi vì sao. Đó cũng là lúc cô hiểu rằng mình đã thổi phồng sự ảnh hưởng của bản thân.
Ranh giới giữa một người tự tin và một người thổi phồng, lầm tưởng về khả năng và ảnh hưởng của mình gần nhau. Tự tin, mộng mơ sẽ giúp cho cuộc sống của bạn thêm phần hạnh phúc, thi vị, còn lầm tưởng về giá trị của bản thân sẽ khiến bạn phải nhận lại những trái đắng và cả sự khó chịu của những người xung quanh.
Nhưng ngay cả khi bạn phát hiện ra mình đã lầm tưởng về bản thân thì cũng đừng quá buồn. Bởi khi bạn nhận thức được mình lầm tưởng cũng là lúc bạn hiểu đúng giá trị của bản thân và tìm cách hoàn thiện chính mình. Vài lần buồn phiền, thậm chí trả giá để hiểu hơn về bản thân mình, để bản thân mình tốt đẹp hơn thì kể cũng xứng đáng cơ mà.
Bình luận