Đôi lúc tôi tự hỏi “Có phải càng lớn, chúng ta lại càng khép mình, càng muốn dành thời gian cho sự yên tĩnh nhiều hơn phải không?”
Quả thực là vậy! Không phải mọi lúc nhưng cũng chẳng phải chỉ đôi ba lần ít ỏi. Bởi vì càng trưởng thành, đầu óc lúc nào cũng nặng trĩu những mối âu lo khiến thời gian để chìm vào giấc ngủ ngày càng kéo dài hơn. Có những lúc cứ thế thức trắng cả đêm mà chẳng thể tự ru mình vào giấc ngủ. Với tay lấy chiếc điện thoại, vẫn thấy một list bạn bè với nick facebook sáng trưng nhưng lại chả buồn bắt chuyện.
À thì ra mình lại cần một đêm yên tĩnh với những bản nhạc lofi êm đềm hơn là trò chuyện cùng ai đó.
Thi thoảng, nằm lướt dọc cả dãy số điện thoại trong danh bạ, nhưng kéo đi kéo lại ta vẫn chẳng thể kiếm tìm được một dòng số nào đó thực sự mong muốn để nhấn gọi, để tâm sự những câu chuyện vu vơ trên trời dưới đất. Những cái hẹn muốn đi đâu đó dù đã có sẵn trong đầu nhưng lại chẳng thể tìm thấy nổi một đối tượng. Bỗng thấy đất trời dài rộng, còn trái tim thì trống vắng đến vô cùng!
Thế rồi có những lúc ta chán nản với cả việc yêu đương. Nếu ngày xưa cứ nghĩ, không có tình yêu ắt hẳn cuộc sống này sẽ vô vị lắm. Ừ thì đúng là khi có tình yêu, ta sẽ cảm thấy yêu đời hơn, vui vẻ hơn và hạnh phúc hơn. Nhưng lại chợt nghĩ đến những lần giận hờn, cãi vã, những lần ấm ức, khóc lóc cả đêm mà lại thấy thật nặng nề. Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cứ một mình như vậy có khi lại hay. Chẳng phải vướng bận, suy nghĩ điều gì. Cũng chẳng cần quan tâm đến việc giờ ăn, giấc ngủ của một ai đó.
Càng lớn, càng thấy mình bỗng dưng thích sự hoài cổ, hoặc đơn cử hay nghĩ về những điều nhỏ nhặt nhưng khiến tâm trạng bình yên.
Nếu ngày trước chẳng cần đợi chờ ai rủ rê thì mình cũng là người cầm cờ đi trước trong mọi cuộc hẹn, ấy vậy mà đến giờ, số lần từ chối những cuộc hẹn cùng bạn bè để quay trở về nhà lại tăng lên đến đáng kể. Nhưng cái cảm giác nằm thu mình trong chiếc chăn bông êm ấm, rồi thưởng thức một bộ phim quen thuộc nào đó lại mang đến cho ta một cảm giác bình yên và nhẹ nhõm đến lạ thường.
Càng lớn, ta lại càng có thêm nhiều vết thương và càng biết cách làm bản thân tê liệt với nỗi đau mà không cần ai giúp đỡ.
Càng lớn, ta càng phải đối mặt với nhiều thử thách và bản thân phải chống chọi trước mọi biến cố trong cuộc đời. Ta học cách chỉ nên tin và bản thân và gia đình, chứ hoàn toàn không thể trao niềm tin được cho một ai khác.
Càng lớn, thế giới này càng mở rộng, các mối quan hệ cứ thế ngày một nhiều lên chi chít, nhưng tâm hồn thì khép lại nhỏ xíu. Chúng ta trở nên tàn nhẫn với chính mình và những người xung quanh hơn. Và rồi cứ thế, mỗi ngày chúng ta lại cô đơn đi thêm một chút.
Khi trưởng thành, đời dạy ta nhận thức rằng không thể cứ cứng đầu đi theo bản ngã của mình. Đôi khi phải đấu tranh quyết liệt trong một môi trường rộng mở với hàng trăm con người khác. Bắt buộc không thể sống thật với cảm xúc của chính mình mà phải khoác lên biết bao nhiêu chiếc mặt nạ giả dối. Bạn bè cũng từ đó mà cách xa, khó chia sẻ và chẳng thể thành thật với nhau như trước.
Còn nhiều lắm những lí do khiến người lớn ngày càng trở nên cô đơn. Ta muốn lớn lên mà tâm hồn không một vết xước, muốn trái tim không bị bám bụi và tổn thương, sao mà khó quá? Chỉ khi ngồi ngẩn ngơ ta mới có thể thảng thốt nhận ra, hành trình cô đơn đồng hành với con đường để đến với sự trưởng thành, thực sự không thể tách rời
Bình luận