Chiều chủ nhật cuối năm, ai ai cũng vội vàng sắm sửa, dọn dẹp đón Tết. Mình cũng chả ngoài vòng xoay hối hả đấy vì quanh năm mình đều hối hả và vội vàng.
Đường rõ đông! Đông lắm! Đúng nghĩa đường phố tấp nập cuối năm! Ấy vậy mà đang đi đường mình lại thấy cảnh chị gái này đang đứng lề đường hỏi mua đống bìa, chai nhựa trước một hàng tạp hoá trên phố. Một tay còn lại thì đang dỗ dành cậu bé nhỏ đang ngủ gật trên yên sau xe đạp. Chiếc xe đạp lọc cọc kia chắc đã rong ruổi cả buổi chiều mà không được lô bìa, chai lọ nào nên còn nhẹ yên xe lắm.
Mình thấy ít nhiều đồng cảm vì trên tay mình Sunny cũng đang ngủ gật, vì cả buổi phải chờ mẹ tắm cho bà ngoại xong, dọn dẹp này kia xong lại về cửa hàng đóng đơn trả khách và hôm nay mình cũng chưa nhiều đơn hàng, cũng nhẹ ví...
"Chồng ơi, dừng xe cho vợ!"
Chồng mình đang lái xe, thấy vợ hô lên thì tưởng con vợ vụng lại làm rơi điện thoại như mọi lần. Hoá ra con vợ hâm đòi dừng xe gấp, bế con chạy vội vàng về phía chị đồng nát kia chỉ để nhắn nhủ rằng: “Chị có lấy bìa không? Qua cửa hàng em ở ngay gần đây, em có nhiều lắm.”
Chị gái xe đạp còn nửa ngờ nửa tin cái con béo đầu đội mũ bảo hiểm, tay còn bế con bỗng ở đâu nhảy ra, trông như lừa đảo bỉm sữa (đấy là mình nghĩ thế) nhưng chị cũng gật đầu đi theo. Năm phút sau chị ấy có mặt ở cửa hàng mình kèm cả cậu nhỏ.
Mình chỉ đống bìa mà mình hay dùng đóng hàng: “Chị lấy hết đi. Đáng nhẽ còn nhiều hơn nhưng em vừa cho cô bán nước dưới tầng một bớt rồi. Đống này em định để lại dùng để đóng hàng nhưng thôi, chị cứ lấy đi”. Kèm theo đó là dúi vào tay cậu nhỏ túi bánh và lốc sữa vừa vơ vội trong cửa hàng (đúng kiểu bán gì tặng nấy).
Trong lúc đó, chị có gọi đến: "Ừ, mẹ đến Lê Quý Đôn rồi... Cô ấy có bìa thật... Ừ, mẹ chở cháu về đây. Ừ, người ta không lừa”. À, hóa ra chị ấy nhìn con béo là mình cũng thấy giống mẹ mìn lừa đảo thật nên chắc cảnh giác gọi cho người thân là đến Lê Quý Đôn, nhỡ có bị lừa thật còn có người biết đường mà cứu.
Rồi chị ấy cám ơn rối rít, bê đống bìa buộc lên yên xe. Mình hỏi qua cũng có biết chị quê Nam Định, thuê trọ ngay gần đây. Mấy ngày gần Tết cả nhà đều đi làm cố. Thằng cu là cháu ngoại của chị (chị mới ngoài 45 tuổi chút) vì dịch mà trường cho nghỉ Tết sớm nên cả tuần nay theo bà đi làm. Cậu nhỏ cũng lí nhí: “Cám ơn cô ạ” (có vẻ cậu nhỏ thích gói bánh con hà mã kia). Nghĩ tội thật!
Mình cười: “Duyên cuối năm chị ạ. Chúc chị nghỉ tết sớm mà vẫn ấm no nhé”.
Chào 2 bà cháu đi khuất vào dòng xe, mình bỗng thấy đường phố xung quanh chậm rãi hẳn, lòng mình cũng chậm hơn. Tết rồi chứ sắp gì nữa. Tết ở trong tim mỗi người, mỗi nhà. Tết trong những sẻ chia ấm ấp giữa người với người, đúng không?
Tác giả: Việt Hiền
Bình luận