Vào năm 2015, đôi vợ chồng Ryan Osborne và Elena Manighetti đã rời căn hộ của mình tại Anh và đi du lịch đến Mallorca, Tây Ban Nha. Lúc đó, hai người đã nhận ra rằng họ muốn nghỉ hưu sớm để bắt đầu các chuyến đi đến những địa điểm mới, khám phá những vùng đất xa xôi.
Ban đầu, Osborne và vợ dự định mua xe tải để có thể chu du hoặc chuyển đến một trang trại nhỏ. Nhưng khi đang dạo chơi ở Mallorca và ngắm nhìn những chiếc thuyền buồm đang neo đậu ngoài vịnh thì ý tưởng sống giữa đại dương nảy ra. Sau một năm tiết kiệm, đôi vợ chồng trẻ đã mua được một chiếc catamaran (tàu hai thân) với giá 12.000 đô la (xấp xỉ 280 triệu đồng).
Không chỉ có vậy, cả Manighetii và Osborne đều tham gia khóa học chèo thuyền. Vậy là sau một năm tích góp, lên kế hoạch và sửa chữa thì vào năm 2017, chuyến đi biển của cả hai chính thức khởi hành từ Anh.
Ban đầu, Manighetti cảm thấy vô cùng lo lắng đan xen phấn khích. Nhưng sau khi điều ước đã thành hiện thực, cô và chồng đã dần làm quen được với mọi thứ. Trong chuyến đi từ Anh đến Pháp, Bồ Đào Nha và Hy Lạp, hai người đã quyết định đổi chiếc catamaran sang một chiếc thuyền buồm dài 11 mét phù hợp hơn với những chuyến đi dài ngày trên biển để khám phá khắp nơi.
Dù chỉ sở hữu phương tiện là chiếc thuyền buồm cũ được sản xuất từ năm 1976 nhưng bên trong thuyền vẫn đầy đủ tiện nghi như buồng lái để thư giãn, phòng ngủ ấm cúng và nhà tắm.
Đầu năm 2020, khi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm sống trên biển, Osborne và vợ đã quyết định đi xuyên Đại Tây Dương trong 25 ngày. Trớ trêu thay, chuyến đi này không được như mong đợi của cả hai.
Dù tự tin vào sự chuẩn bị của mình, hai vợ chồng nhanh chóng nhận ra, có rất nhiều bất tiện trong cuộc sống lênh đênh biển cả này. Mọi thứ đều phải tiết kiệm hết mức có thể và các kế hoạch mua sắm trên bờ phải được chuẩn bị chi tiết nhất để đảm bảo tài chính, sự an toàn cũng như lịch trình di chuyển.
“Mọi thứ đều phải mất thời gian và kế hoạch, thậm chí việc giặt giũ và mua sắm cũng sẽ mất đến một ngày” – Manighetti chia sẻ. Chưa kể, việc tắm rửa cũng trở nên không thoải mái vì phải tiết kiệm nước.
Tệ hơn, cảm giác mệt mỏi và nhàm chán bắt đầu xuất hiện khi hầu hết thời gian Osborne và Manighetti chỉ có thể ngồi không và nhìn ra biển. Không những thế cả hai phải thay nhau ở trong buồng lái ba tiếng để người kia có thể ngủ.
Osborne kể lại: "Trong chuyến đi cũng có một số cảnh đẹp, nhưng không thể làm gì ngoài trò chuyện. Vợ tôi đã kiệt sức vì mất ngủ khi thuyền lênh đênh trên biển trong 25 ngày”.
Biến cố lớn nhất xảy ra vào ngày thứ 15 của hành trình. Đó là khi họ bất ngờ nhận được tin các cảng đóng cửa vì Covid-19. Cả hai biết Covid-19 đang lan ở châu Á nhưng chỉ nghĩ rằng dịch sẽ khó mà lan ra toàn cầu. Song tới 25/3, khi cập bến tại đảo Bequila ở Caribe, họ bắt đầu đọc tin tức và hốt hoảng khi biết có quá nhiều người đã tử vong do dịch bệnh trên khắp Mỹ và Châu Âu.
Những ngày đầu trên đảo, họ sống trong lo lắng vì có nguồn tin nói rằng thực phẩm tại đảo rơi vào khan hiếm do gặp khó khăn nguồn cung. Nếu có các gói cứu trợ, người dân trên đảo sẽ được ưu tiên trước, đồng nghĩa với việc Manighetti và Osborne sẽ không có đủ thức ăn.
Rất may điều đó không xảy ra. Song đại dịch đã giữ chân họ ở vùng biển Caribe này tới nửa năm. Hồi tháng 7, một cơn bão lớn đổ bộ vào đảo. Vợ chồng Osborne đã phải trải qua những giờ phút sinh tử mong manh trong con thuyền buồm neo đậu ngoài cảng.
Sau khi cơn bão đi qua, Manighetti và chồng cô quyết định tạm dừng kế hoạch sống trên biển. Họ dự định sẽ bay về Anh hoặc sang Mỹ cho đến khi hết dịch.
Tuy vậy, họ cho biết sẽ sớm lên kế hoạch quay trở lại chuyến du hành biển cả khi tình hình đại dịch toàn cầu được kiểm soát tốt hơn và họ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Bình luận