Có 3 sự kiện lớn trong cuộc đời khiến chị có ước ao như thế. Lần đầu tiên khi chị 21 tuổi. Hôm ấy chị và bạn trai đi chơi, bạn đưa chị về nhà và rồi chị không thể liên hệ được nữa. Chị không nhớ mình đã nhắn bao nhiêu cái tin, gọi bao cuộc điện thoại. Chị chỉ nhớ đoạn nhạc chờ “và ta biết một điều thật giản dị, càng xa em ta càng thấy yêu em” lặp lại trong vô vọng.
Chị gọi cho đứa em cùng phòng trọ với bạn trai. Nó bảo không thấy về cũng chẳng thấy tin. Mãi chị mới dỗ mình vào giấc ngủ nổi với hi vọng sáng ra mọi chuyện sẽ khác. Nhưng sáng ra vẫn thế. Chị vẫn không thể liên lạc. Chị liên hệ với tất cả bạn bè của bạn trai. Tất cả đều không manh mối. Chị tưởng tượng ra mọi tình huống, chị như ngồi trên đống lửa.
Chị không nhớ đến ngày thứ mấy thì chị nhận được điện thoại của bạn. Đó là một cuộc gọi từ số lạ. Giọng bạn gấp gáp, không giải thích nhiều, chỉ bảo gọi cho yên tâm, giải thích sau và nhớ xoá hết số đi.
Sau này chị mới biết hôm ấy bạn bị công an bắt vì liên quan đến án kinh tế của gia đình. Cùng lúc đó, bạn bị lao phổi.
Chị suy sụp lắm. Một người trẻ như thế, vừa bị bệnh, vừa có án, nếu phải đi tù thì coi như mất tương lai. Những ngày ấy, chị chỉ ước ao, ngủ dậy mọi thứ trở lại như cũ, bạn khoẻ mạnh, tự do.
May mắn sau một thời gian ngắn bạn được trả tự do. Ít lâu sau, bạn chuyển hẳn về quê, thay đổi hoàn toàn. Bạn sống, chị cũng sống. Bạn khỏi bệnh và sau đó bọn chị chia tay. Không như cổ tích nhưng mọi chuyển ổn theo cách nào đó.
Lần thứ 2 chị ước lại điều ước viển vông trên là năm chị 25 tuổi. Đang yên đang lành thì mẹ chị dính tới phần âm.
Người ta có nhiều nỗi sợ mà nỗi sợ to lớn nhất chính là thứ mình phải đối mặt mà không thể cầm, nắm, gọi tên, không biết nó đúng sai ra sao. Vậy mà chị phải đối mặt liên tiếp nhiều tháng trời.
Bà mẹ sắc sảo của chị lúc đó đâu còn là mẹ bình thường của mình. Gia đình đảo lộn hết cả. Em gái chị nhạy cảm nên suy sụp, rối loạn lắm, nó khóc suốt, không ngủ được. Con bé sụt mấy cân, mắt quầng như gấu.
Chị có lạc quan đến mấy lúc ấy cũng sợ chứ. Chị chẳng biết sẽ đi đâu về đâu. Chị không thấy lối thoát nào cho nhà mình cả. Nhưng mà nhà mình rối bời thế, mẹ thế, em vậy, làm sao mình sụp đổ được. Nhiều hôm đi làm về chị khóc ầm trên đường, mong rằng những chuyện đang xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng về nhà là phải thôi, giờ mà mình sụp đổ thì cả nhà sụp đổ mất.
Rồi mấy tháng sau, được sự giúp đỡ của vào người, mẹ chị bắt đầu tìm hiểu, đọc kinh sách. Và từ từ nhà yên. Cùng nhau, mấy mẹ con chị đã qua được một chặng khó khăn cùng nhau và nhận ra nhiều giá trị mới. Ừ thì, ngay trong chuyện rất tệ vẫn có những điều tốt đẹp đang chờ, nếu ta đi đúng hướng.
Lần thứ 3 chị mong mọi chuyện chỉ như giấc mơ là sát ngay đây này. Bố chị muốn xây nhà mà vướng tùm lùm thứ. Đại khái đụng đâu vướng đó, từ thiết kế, tiền nong và quan trọng hơn là bố bệnh.
Chẳng biết làm nhà có đen thật không hay căng thẳng quá mà chưa kịp động thổ bố chị đã phải khâu 7 mũi, tiêm uốn ván do bất cẩn lúc tháo đồ đạc. Rồi căn bệnh da bố chị trở nặng nhanh đến khó ngờ, chắc do căng thẳng và bụi bặm.
Đau đớn, mệt mỏi bố chị sinh ra cáu bẳn, nhà lại lục đục không đâu, rồi áp lực kinh tế, em gái chị lại sụp đổ thêm lần nữa. Con bé ngồi giữa đường gọi điện cho chị khóc hu hu. Chị nghe mà muốn khóc theo vì chị thương nó lắm. Mà thế đâu được, 2 đứa khóc cũng không giải quyết được việc gì.
Đợt trước chị có xem phim Hospital Playlist, có một đoạn thoại như sau “Thời gian sẽ giải quyết được tất cả. Nếu đã vắt óc nghĩ mà không tìn ra cách giải quyết vấn đề thì cứ né nó ra đã. Trì hoãn hết mức có thể, đừng đối mặt với nó. Rồi sẽ xuất hiện biến số”. Câu thoại đó của nhân vật phụ, vậy mà không hiểu sao chị nhớ và thấy đúng.
Hôm trước, 2 đứa chị đưa bố đi khám, lén xếp đồ để trong trường hợp xấu thì nhập viện. Mà may quá, nặng thì có nặng nhưng không đến nỗi phải nhập viện gì hết. Ông bố ngang ngược của bọn chị cũng chịu hợp tác hơn.
Cũng chẳng biết sẽ được lâu không, sẽ như thế nào. Nhưng đây không phải là giấc mơ mà tan biến nên đành đối mặt thôi, đối không nổi thì né tạm một chút vậy. Cứ cố và lạc quan cái đã chứ khó mà nói hay hay tính trước được, vì đây là cuộc đời mà!
Đây là cuộc đời mà nên mỗi chúng ta đều có câu chuyện của riêng mình. Hãy lắng nghe, thấu hiểu thay vì phán xét, như vậy cuộc đời sẽ dễ thương hơn, cuộc sống của chúng ta, cũng dễ chịu hơn. |
Bình luận