Dù đã xác định tinh thần có lẽ phải đón Tết ở Thủ đô năm nay, nhưng nhà tôi vẫn ôm hy vọng rằng tình hình dịch sẽ có chuyển biến tốt lên để được về quê đón Tết. Thực lòng, ai cũng mong mỏi năm mới được sum vầy cùng cha mẹ, họ hàng, được đón Tết ở nơi mình sinh ra và lớn lên. Nhưng với diễn biến dịch Covid năm nay, phường nơi tôi sinh sống có ca mắc bệnh nên nếu về quê cũng phải đi cách ly tập trung theo quy định của địa phương. Vì thế, vợ chồng phải thay đổi gấp kế hoạch. Cũng chớm buồn một chút, nhưng thôi đành gạt đi mà thu vén cho gia đình nhỏ của mình một cái Tết ấm cúng.
Vì xác định vẫn về quê đón Tết cùng ông bà nên tôi đã dọn sạch sẽ mọi thứ, cũng không hề trang hoàng gì nhiều vì sợ cây cối không ai chăm, đồ trang trí lại bám bụi. Bởi vậy, vợ chồng phải cấp tốc trang hoàng lại nhà cửa. Nghĩ cũng tức cười, nhìn lại thấy đây là lần đầu tiên sau mấy năm kết hôn, vợ chồng tôi mới sắm sửa ngày Tết cho tổ ấm của mình, bởi mỗi một năm lại rong ruổi bám càng không bà nội thì bà ngoại.
Thực ra đã vài lần cả nhà cân nhắc ở thành phố nhưng cuối cùng vẫn chọn về quê, nay ở lại căn hộ chung cư quá đỗi quen thuộc tự nhiên có chút lạ lẫm khi cả nhà chung tay trang hoàng lại. Để phù hợp với căn hộ chung cư, chúng tôi đặt mua một cây quất nhỏ xinh để phòng khách.
Cũng may, ở Thủ đô đa dạng dịch vụ, tôi cũng kịp chọn cho mình được một cây “tứ quý”, đủ cả quả chín, quả xanh, hoa, lộc. Rồi lần đầu tiên trong đời, tôi tự đi mua cành thanh liễu về cắm. Thực lòng mà nói, cũng có chút vui, vì bình thường ăn Tết ở nhà bố mẹ hay cắm những loại hoa “phong thủy” như đồng tiền. Năm nay ăn riêng nên mới có cơ hội được ăn theo “trend”. Âu cũng là cái may trong cái rủi.
Bình thường về quê, lũ trẻ nhà tôi sẽ cùng với các anh chị em họ gói bánh chưng ở sân nhà bà. Mọi năm nhà đông nên tụi nhỏ chỉ túm tụm xem lớt phớt rồi chạy chơi với nhau, nhưng năm nay ở lại thành phố đón Tết, vợ chồng tôi hướng dẫn luôn bọn trẻ gói bánh chưng. Thú thực, tay nghề của vợ chồng tôi cũng còn kém lắm, vì bình thường cũng như bọn nhóc, chúng tôi trong mắt bố mẹ vẫn chỉ là lũ trẻ lớn đầu phụ bê gạo, tước gân lá còn gói là việc của ông bà.
Thế nhưng chưa biết thì học, cả nhà ngôi nghiên cứu thêm trên cách gói bánh trên mạng, gọi điện hỏi ông bà rồi mua khuôn về gói cho dễ. Cả 4 người bố, mẹ, con cái đều được tự tay gói bánh, cái vuông, cái lỏng nhưng cả nhà đều vui vì được tự tay làm bánh Tết. Bù lại ai cũng vui, lũ trẻ còn gọi điện qua video khoe với ông bà.
Ở lại Thủ đô nên gia đình chúng tôi tìm hiểu những tập tục của người Hà Nội để đón Tết. Vợ chồng mua một mớ mùi già lớn để xông nhà cho thơm, tắm rửa và lau mặt ngày 30 và sáng đầu năm mới. Bố bọn trẻ hào hứng mùng 1 được đi Văn Miếu mua câu đối để treo, tiện mua cho con gái lớn chữ “Học” và chữ “Trí” vì hè sang năm, con gái bắt đầu bước vào “đại học chữ to”. Gần đây nàng ta đã ê a học chữ nên chồng tôi cũng hào hứng theo, muốn cổ vũ động viên “người tình kiếp trước”.
Dù ở lại ăn Tết thủ đô, vợ chồng tôi thống nhất không đi ra ngoài nhiều để đảm bảo an toàn trong mùa dịch. Hai vợ chồng không quên mua khẩu trang y tế, nước rửa tay, dung dịch sát khuẩn để lau dọn kỹ càng nhà cửa. Cả nhà thường xuyên gọi video cho ông bà nội ngoại để cập nhật tình hình. Dù ăn Tết xa quê nhưng tình cảm gia đình vẫn thân mật.
Nói thì nói thế, nhưng qua một cái Tết không về quê mới thấy, tuy tự do hơn đấy, tuy ngủ nướng hơn thật đấy, tuy ít nghe ông bà càm ràm thêm cái nọ, bớt cái kia... nhưng buồn hơn thật. Hoá ra đôi khi tự do, tự lo không thích như tôi vẫn tưởng, nhưng phải đến khi trải nghiệm điều ấy người ta mới hiểu được đích xác. Thôi đành đợi ra Tết dịch khống chế ổn thoả, mọi thứ ổn định chúng tôi sẽ xin nghỉ phép để về thăm ông bà và ở lại quê vài ngày cho đỡ nhớ và đón Tết muộn với đấng sinh thành.
Bình luận