Thiên tử không sống được chục ngàn năm, tình yêu không thọ được trăm tuổi.
Cuộc hôn nhân mang tính biểu tượng của thung lũng Silicon cuối cùng cũng kết thúc trong sự ngỡ ngàng và tiếc nuối của hàng triệu tín đồ công nghệ trên khắp thế giới. Bill Gates và Melinda cưới cùng năm với đôi Jeff Bezos và MacKenzie. Hai năm trước, khi nhà Bezos tan vỡ, người ta lôi nhà Gates ra để so sánh, xưng tụng. Nhưng cuối cùng, nhà Gates chỉ trụ thêm được hai năm thì “bãi triều”.
Con số 27 năm hôn nhân khiến người ta dễ cảm thấy đau lòng. Dù về mặt lí trí, ai cũng hiểu, một cặp vợ chồng 27 năm mà phải đường ai nấy đi thì tình cảm đã không còn ở mức nguội lạnh mà đã chuyển sang ôi thiu, không còn cách nào ngoài việc bỏ vào túi rác, buộc gọn lại cho vào nhà máy xử lý chất thải.
Nhưng lòng ai cũng tiếc nuối, thực ra là tiếc cái giấc mộng trăm năm hão huyền của đời mình. Biết là không có thật nhưng cứ kỳ vọng, kỳ vọng rồi thất vọng, thất vọng rồi lại ngó quanh để tìm hy vọng. Nếu có gặp được đôi lão niên nào ở bên nhau trăm tuổi tới lúc nhắm mắt lìa đời thì lấy làm mừng rỡ lắm. Nào có hay rằng, để duy trì cuộc hôn nhân đến hơi thở cuối ấy, biết đâu người ta đã chán nản tuyệt vọng đến mức… không thèm cả ly hôn.
Dám ly hôn, ấy là khi người ta vẫn còn hy vọng, rằng đời mình dù chỉ còn sống 1 ngày cũng phải sống cho thật mãn nguyện với đời.
Mấy năm trước, có cụ bà ở Thái Bình đệ đơn ly hôn ở tuổi 84. 86 tuổi thì ly hôn thành công. 50 năm hôn nhân, chồng bà chưa một lần rửa bát hộ vợ. Mặc người đời cười cợt, bà vẫn quyết ly hôn, để dù ngày mai có chết thì hôm nay cũng phải được sống trong rảnh rang. Ly hôn xong bà gói ghém đồ đạc ít ỏi vào viện dưỡng lão ở, ngày tập thể dục dưỡng sinh, đọc sách, tối vừa xem tivi vừa ngâm chân rồi đi ngủ.
Hai năm trước, vợ ông chủ Amazon đệ đơn ly hôn chồng dù Jeff Bezos ngày nào cũng rửa bát cho vợ. Ly hôn xong, Bezos công khai ngay với cô bồ nóng bỏng. Hai năm sau, ở tuổi 51, MacKenzie cũng công bố kết hôn với người đàn ông lịch lãm, hiểu biết, từng là thầy giáo của con trai bà. Nhìn hai người từng là vợ chồng giờ mỗi người đắm đuối bên tình mới, lại thấy cổ tích lấp lánh, lại thấy tình yêu tràn trề, thanh xuân như trở lại, cuộc đời lại nở hoa, những nỗi buồn như chưa bao giờ xảy ra.
Bill Gates rồi cũng thế và Melinda rồi cũng vậy. Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Tình yêu không mất đi mà chỉ chuyển từ người này qua người khác, hoặc từ điều này qua điều khác. Nhờ thế mà cuộc sống vẫn tiếp diễn. Một cuộc hôn nhân răng long đầu bạc chưa chắc đã đáng tôn thờ, nếu cả hai người trong cuộc giam hãm nhau trong lớp vỏ của danh dự, trách nhiệm, nghĩa vụ, miệng tiếng, những ràng buộc lợi ích và cả sự rã rượi, già nua, rách nát của tâm hồn.
Những cuộc hôn nhân có thâm niên giống như câu chuyện bảo tồn làng cổ ở Việt Nam vậy. Công chúng như các nhà khảo cổ học nhìn vào thì thấy những ngôi nhà cổ giá trị quá, viên gạch này một thế kỷ, mái ngói kia cả trăm năm, và đề xuất không cho sửa chữa xây mới để bảo tồn. Chỉ những người sống trong những ngôi nhà đã dăm bảy thế hệ truyền đời ấy mới thấu nỗi khó khăn, thiếu thốn, chật vật giữa mối mọt, rêu mốc, dột nát, ẩm ướt, bí bách, chật chội, tù túng, ngột ngạt, ngộp thở.
Nhưng hôn nhân của mỗi người nhất định không phải những ngôi nhà cổ. Vì không ai cho họ tiền để duy tu, trùng tu định kỳ. Nếu như họ cảm thấy “không còn tin rằng có thể phát triển cùng nhau như một cặp vợ chồng trong giai đoạn tiếp theo của cuộc đời’, điều đó có nghĩa là cuộc hôn nhân ấy đã hết hạn sử dụng. Không nên tiếc cho một thứ hết “date”. Hãy vui vì chuẩn bị lại có hàng mới, “date” mới.
Xưa tổ tiên của người Việt là Lạc Long Quân và Âu Cơ, vì yêu mà cưới, bất chấp mọi sự khác biệt. Cưới xong thì đẻ cả trăm con. Ấy thế mà cuối cùng cả hai vẫn tách nhau ra. Lạc Long Quân bảo: “Ta là loài rồng, nàng là giống tiên, khó ở với nhau lâu dài. Nay ta đem năm mươi con về miền biển, còn nàng đem năm mươi con về miền núi, chia nhau trị vì các nơi, kẻ lên núi, người xuống biển, nếu gặp sự nguy hiểm thì báo cho nhau biết, cứu giúp lẫn nhau, đừng có quên.”
Không còn ở cùng một nơi, nhưng vẫn là người thân, cần gì là tương trợ, không bao giờ quên nhau ấy mà thế giới yên bình, nơi nơi hòa hợp, con cháu ngàn đời sau không quên ơn.
Một tình yêu đẹp, hay một cuộc hôn nhân đẹp chính là ở chỗ biết nắm tay khi cần và biết buông tay đúng lúc, không phải là cùm tay nhau đi đến thiên đàng.
Cuộc sống là thế. Que Sera, sera. Let It Be. Hay như Nguyễn Thế Hoàng Linh từng viết:
Mọi sự rồi cũng qua
Cái loa rồi cũng hỏng
Nước sôi rồi hết nóng
Đắm say rồi thờ ơ
Thờ ơ rồi cũng qua
Để bắt đầu say đắm
Nước lại đun để tắm
Loa này thay loa kia
Cứ thế thôi. Yêu rồi hết yêu, hết yêu rồi lại yêu, kết hôn rồi ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn. Ngày mới lại tới, người mới lại đến, buồn vui đan xen… (DSK - Đôi bờ)
Bình luận