Từ khi mười mấy tuổi, biết đọc tiểu thuyết, biết xem truyện, chiêm nghiệm về sự đời chị đã nghĩ nhiều về đánh ghen. Và ngay từ khi con nhỏ như vậy, chị đã tự đặt cho mình câu hỏi nếu là mình thì mình sẽ ứng xử thế nào.
Thú thực, chị chưa từng tận mắt chứng kiến một vụ đánh ghen nào, nhưng khi lớn lớn, nghe clip, xem người ta kể lại, chị thấy hãi quá. Nhìn cảnh phụ nữ lao vào giằng xé nhau, mạt sát nhau, chị thấy sợ. Rồi lớn lên, quan sát thêm những cái kết về sau, rằng thì là mà đối tượng bị đánh ghen thường được chồng mình, người yêu mình che chở, mình ra về lủi thủi, ê chề. Dù có được vô số người bênh vực, những cái người mình đi đánh ghen để đòi về có khi chả về với mình mà qua lại hẳn với người kia.
Chị thấy nực cười và chua xót. Và chị hạ quyết tâm chị sẽ không đánh ghen. Sao phụ nữ phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán, quên đi cái sự được ăn, được học của mình để giành giật một người đàn ông? Lại nữa là chị luôn quen niệm, phụ nữ thì phải thương nhau nên với chị có đánh thì đánh đàn ông chứ không đánh phụ nữ. Hơn hết, nếu người đàn ông mình yêu đương tử tế, đủ bản lĩnh thì đã không ngã lòng.
Tất nhiên cũng sẽ có người vặn lại là, lỡ đứa kia trà xanh, mưu mẹo thì sao? Ờ, cái này khó hơn này. Thì dù sao lỗi vẫn là ở người ngã lòng. Nếu vậy, sau khi tìm hiểu kĩ, nếu còn muốn giữ thì chị sẽ nói chuyện thật nhẹ nhàng, tình cảm thôi. Chị không đánh, vì không muốn đánh phụ nữ, và không đánh người không xứng đáng để mình động tay. Một đứa kém cỏi như thế, đánh làm gì cho bẩn tay.
Dù chuẩn bị tâm lý kĩ ơi là kĩ, chị cũng không nghĩ có ngày mình phải đối phó với chuyện này. Chị cũng giống như nhiều người đàn bà, tin người đàn ông của mình hết mức, vì dù chưa cưới, tụi chị cũng bên nhau gần 6 năm rồi. Người ta rất tốt với chị, không tin có bị hâm à?!
Thế mà chuyện chị không ngờ ấy lại thành sự thật. Vì đâu có dự phòng nên chị chỉ biết chuyện khi được một cô bạn của bạn trai báo tận nơi. Cô ấy bức xúc quá nên nhắn bảo chị xem lại mối quan hệ bạn trai mình.
Lúc ấy chị ra sao hả? Thì sốc, dĩ nhiên rồi. Kinh ngạc nữa, nhưng chị cũng bình tĩnh bất ngờ. Đêm đó chị thức trắng tìm hiểu trang cá nhân của cô gái kia, đánh giá cô gái kia, đánh giá mức độ sâu đậm của bạn trai và cô gái bị tố cáo.
Em tin không, ngay trong đêm đó chị đã hạ quyết tâm chia tay. Chia tay vì còn cả mớ chuyện 2 đứa không có câu trả lời trong suốt thời gian dài chứ không chỉ vì bạn trai chị ngã lòng với người con gái khác. Nhưng chị thừa nhận, với chị, đó là giọt nước tràn ly. Chị thuộc tuýp phụ nữ có thể chấp nhận bạn trai, chồng ô uế thể xác trong một số trường hợp nhất định, nhưng không chấp nhận trái tim người ta đổi khác.
Và chị cũng từ chối "làm cái gì đó đi, không mất anh ấy". Chị không đánh ghen vì với chị phẩm giá của chị quan trọng hơn. Cô gái kia xinh xắn và có vẻ thích bạn trai chị thật lòng, bạn trai chị cũng có vẻ thích cô gái ấy nhiều. Chứ giờ sao? Nhắn tin cho cô ấy là "Em ơi, em thích bạn trai chị" à hay "Người đàn ông em đang thích là bạn trai chị" hay dằn mặt?
Chị không có khả năng làm gì cả nên chị chia tay. Chị biết nhiều người sẽ bảo chị là dở hơi. Nhưng chị nghĩ chị đã hết lòng thế mà trái tim người ta thay đổi rồi thì thôi. Chị tốt, chị hay ho, nếu bạn trai chị bỏ lỡ chị, người ta không tiếc thì thôi, sao mà phải đi đánh ghen. Vậy là chị đợi vài hôm cho lòng chị nguôi nguôi, cho tâm trí chị quen dần với việc ấy và chia tay.
Có lẽ lòng tự tôn của chị quá lớn. Có thể với nhiều người, chị ngớ ngẩn, nhưng nếu chuyện đó lặp lại, chị vẫn sẽ ứng xử như thế thôi. Biết vì sao chị làm được như vậy không, khi khi còn trong mối quan hệ, chị đã thực sự cố gắng hết lòng, nên khi ra đi, chị không còn gì tiếc nuối.
Bình luận