To đầu vẫn sợ má ba đó, thì sao nào?

Kim Huệ Đăng lúc: Thứ tư, 31/03/2021 16:16 (GMT +7)
Ra ngoài con là con cá mập, về nhà con là con cá con. Ai nói lớn thì không được sợ má ba?
Hashtag #Đây là cuộc đời #Tản mạn hay #PODCAST #Interview

Cái hôm tui lỡ tay làm bể 6 cái ly, vừa rớt là tim tui đánh cái thót, lập tức quay sang coi má thấy hông. Y rằng má bắt kịp từng khoảnh khắc luôn. Má đánh tui “chách chách”.

Cái hôm tui làm cháy khét nồi thịt 200 ngàn của má, tim tui cũng rớt xuống đầu gối luôn. Mặt tui đen hổng khác màu nồi thịt. Trong đầu vẽ đủ viễn cảnh má la má đánh, tự mình hù xỉu mình. Bữa đó trong lúc quéo (hoảng), tui có đăng post hỏi mọi người cách để đỡ bị má đánh hơn. Thì có bồ ghẹo tui là "Trời ơi lớn đầu còn sợ má đánh nữa hả?".Tui cười quá trời. Ủa, ai nói lớn thì không được sợ má ba?

Để tui kể mấy bồ nghe một chuyện. Ở chỗ tui, vốn là xóm lao động, nóc nhà nào cũng có 2-3 đứa con trở lên. Lúc con còn nhỏ, người lớn trong nhà mà nói tụi nhỏ không nghe, hay tụi nhỏ làm hư làm sai cái gì, làm dại làm khờ chuyện gì thì y rằng cái roi chờ sẵn.

Mấy đứa con nhà chú Chín (tạm gọi), hai trai một gái, cũng lớn lên như vậy. Nhưng thương cái là chú Chín làm thợ hồ, người khỏe, tức lên mà đánh cú nào thì cú đó rõ đau. Có vài lần đứa nhỏ cãi lại và bị mắng te tua hơn. "Tao nuôi mày ăn mày học để mày cãi tao hả? Tao đi làm cực khổ như vậy vì ai? Cho sướng cái thân tao hay cho tụi bây? Không có tao tụi bây chắc có cơm ăn áo mặc rồi ở đây cãi dong dỏng hả?".

Đứa nhóc lớn, năm đó 10 tuổi, đã lập quyết tâm: Phải lớn thiệt mau, thiệt khỏe mạnh, khỏe mạnh hơn ba mình và làm nhiều tiền hơn ba mình. Để chi? Để lúc đó trong nhà, nó mới là người có tiếng nói. Lúc đó ba nó sẽ e dè nó.

To đầu vẫn sợ má ba đó, thì sao nào? - Ảnh 1

Chuyện như vậy xảy ra không ít. Lúc ba má còn trẻ khỏe, còn đi làm được để nuôi con, nuôi thân. Về già lại sống e dè đủ chỗ. Không dám làm này làm nọ, sợ con la. Không dám chủ trương hay đòi hỏi này nọ, sợ con thấy mình phiền. Thậm chí sống khép nép với con mình, chứ già rồi, không còn sức, tay yếu chân yếu, sợ bị con la, con nạt.

Hồi nhỏ, ba má không kề bên tui. Tui không rõ dáng hình ba má như thế nào, một tấm ảnh cũng không có. Nhà khốn khó quá nên lúc tui còn bi bô thì ba má đã vô Sài Gòn kiếm cơm cho tui rồi. Không có ba má ở bên, cuộc sống tuổi thơ của tui cay đắng nhiều hơn ngọt ngào.

Tuy thế, tui vẫn luôn dặn với lòng: Sau này gặp nhau sẽ ở với ba má, sẽ thương ba má đến hết đời này. Cảm ơn ba má vì có ba má mới có tui. Sinh mạng này là thứ quý giá nhất trần, mà nó là thứ ba má đã trao cho tui, để tui xài đến một đời. Trộm vía đến bây giờ vẫn khỏe mạnh và vui vẻ. 

Lại nói về chuyện sợ má ba. Từ nhỏ đến lớn, má ba chưa từng đòn roi tui. Chỉ đánh “chách chách”, mà đó là kiểu đánh có lực nhẹ hều, đau cũng nhẹ hều. Đánh cho có, đánh cho bõ tức cái mình má ba khi tui hậu đậu thôi. (Có điều tui hay vậy lắm, nên hay bị đánh, đánh nhiều thì tui sẽ dỗi lại).

Tui lớn lên theo từng lời khuyên răn, dạy dỗ của ba má. Ba nghiêm khắc, má hay la. Ngày bé thơ tui sợ ba má la lắm. Hung dữ muốn xỉu. Tâm linh bé thơ mỏng manh sao chịu được. Mà vì sợ như vậy á, nên chú ý hơn, bớt sai hơn. Mỗi ngày lớn lên càng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới rộng lớn, ra ngoài lăn lộn xã hội, xã hội có bao nhiêu người thương tui thật sự, hết lòng vì tui như má ba?

Những bài học thuở ấu thơ trong gia đình đã giúp tui “sống sót” không biết bao lần giữa đao gươm trong cuộc mưu sinh, trong hành trình làm người trưởng thành này. Nên cho dù bây giờ đã lớn chút chút, tiếng nói có trọng lượng chút chút trong gia đình và cũng có nhiều chuyện má ba cần tới mình hơn, thì tui vẫn hay sợ ba la, sợ má đánh chách chách.

To đầu vẫn sợ má ba đó, thì sao nào? - Ảnh 2

Cái nỗi sợ đó, tự tui thấy nó đáng yêu vô cùng. Ba má tui không phải e dè tui chỉ vì tui ngày càng có “sức mạnh” hơn trong nhà. Tui cũng không bao giờ muốn má ba lấn cấn chuyện đó. Bởi vì tui dù lớn vẫn là con của má ba. Dù ngoài xã hội tui có là cá mập chăng nữa, về nhà vẫn y nguyên là cá con hậu đậu, hay làm bể đồ, hay bị má đánh chách chách, bị ba la ó đuổi về nhà (cho mát).

Phân lượng của má ba trong tui luôn nặng hết sức nặng. Và tui cũng không thấy việc mình một bó tuổi, xã hội nhìn “là người lớn” rồi mà còn bị má đánh chách chách là chuyện gì kì cục, quê xệ, mất mặt các kiểu. Tui lớn, là để giúp đỡ ba má, chứ không phải để “hù” lại, làm cho ba má phải “sợ” tui.

Mà dù má ba hay đánh tui đó, nhưng không điều khiển cuộc đời tui bao giờ. Tui muốn học gì làm gì, cuộc đời của tui do tui quyết định. Ba má ở đây, kề bên tui, nếu tui có lạc đường lỡ bước, ba má sẽ kéo tui lại nẻo chính đường ngay.

Có má ba trong đời, tui yên tâm mà lớn. Yêu má ba không hết luôn á chớ. Và vẫn “sợ” bị đánh chách chách mỗi khi làm hư bể, làm sai làm sót, nhớ nhớ quên quên. Đó, vậy đó! Dù tui hay dỗi dỗi, hay nói dựng (giận) má, dựng ba mỗi khi bị la bị đánh, nhưng thiệt trong bụng, nỗi sợ đó tự tui thấy đáng yêu nha. Không có mất mặt, không có quê xệ gì hết á.

Nhân vật chia sẻ: Thị Kim Huệ; Nghề nghiệp: Freelancer Content, training thiết kế Canva, blogger tại fanpage “Con gái Má”
Nhân vật chia sẻ: Thị Kim Huệ; Nghề nghiệp: Freelancer Content, training thiết kế Canva, blogger tại fanpage “Con gái Má”
Đây là cuộc đời mà nên mỗi chúng ta đều có câu chuyện của riêng mình. Hãy lắng nghe, thấu hiểu thay vì phán xét, như vậy cuộc đời sẽ dễ thương hơn, cuộc sống của chúng ta, cũng dễ chịu hơn.

 

Không buồn giữa những ngày chênh vênh để cảm thấy đời thật đẹp! Làm người lớn là có những ngày rất cô đơn và chỉ cần yên tĩnh riêng mình Sống tích cực, nghĩa là đôi khi ta phải chấp nhận những tổn thương
Copy URL

Bình luận

Tin đáng chú ý

Chủ đề mới trên 2Đẹp